Lớn Lên Rồi Chỉ Mong Là Một Người Bình Thường...
Sao hôm nay tâm trạng đến lạ.. chẳng muốn làm gì ngoài việc nằm chễm chệ trên giường bắt đầu nghĩ về tương lai.. ơ hay, với bao nhiêu cuồng quay công việc, đã bao giờ ta có thời gian trò chuyện với bản thân rằng: Thiệt ra, ước mơ to bự của bản thân ta là cái gì, ngày xưa.. khi còn 5 hay 6 tuổi được Mẹ hỏi ước mơ sau này của con là gì? Dõng dạc trả lời:" Dạ. cô giáo ạ".. Nhưng rồi khi lớn lên, cái ước mơ đó nó bay đâu mất tiêu.. mà cũng chằng biết ta có thực sự mong muốn điều đó không nữa.. thích thì thích đủ thứ, nhưng chỉ dừng lại thích thôi, nó chưa đủ sức để khiến ta lao tâm trí vào nó...
Được một cái, bản thân mắc cái chứng lười.. lười tùm lum tùm la.. lười đến nỗi nhiều khi nghĩ lại ai mà làm biếng hơn ta.. Việc này có gì tốt đâu mà khoe, ờ hớ.. Thôi, để suy nghĩ nghiêm túc một xíu: Ngày nay các bạn trẻ năng động quá, nói là làm liền, nào là mục tiêu ngắn hạn rồi dài hạn.. cuộc sống các bạn cứ như những cơn sóng vỗ về ồ ập, còn bản thân ta như dòng sông lười trong Công viên Đầm Sen.. êm đềm, tĩnh lặng..
Thiệt ra mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, ai trong chúng ta đều ấp ủ những hoài bão, khát vọng cho riêng mình. Ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của internet, chúng ta tha hồ cập nhật những xu hướng, và suy nghĩ của chúng ta cũng nhanh như tốc độ của công nghệ vậy.
Còn ta, trở về với ta.. ta không mong ước có một cuộc sống sôi nổi, chỉ mong sao cuộc sống ta đủ sâu sắc để nhìn nhận những khía cạnh của cuộc sống, ta được hiểu hơn về tiếng lòng của bản thân cũng như những người ta yêu thương.. Đơn giản vậy thôi mà ấm áp đến lạ.. Ai rồi cũng sẽ trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nhưng điều quan trọng hơn hết là trước khi quyết định bất cứ việc gì ta cũng phải tự hỏi những việc ta làm sẽ ảnh hưởng gì đến với gia đình, những người chúng ta yêu thương không?
Nhiều khi cảm thấy bản thân sao mà bình thường quá, cái gì cũng bình thường.. từ ngoại hình đến công việc, chẳng có gì nổi trội. Nhiều lúc trách yêu Mẹ: " Sao Mẹ sinh con ra bình thường quá, không có gì để nổi bật trước mọi người ".. Mẹ nhẹ nhàng đáp: "Con không tôn trọng bản thân con, thì lấy ra ai tôn trọng con đây hả con gái?.. đối với ai ra sao, nhưng đối với Mẹ: Con là bông hoa đẹp nhất!"
Một câu trả lời ầm lòng, ừ thì.. ta đâu cần phải làm gì to tát lắm đâu, chỉ cần sống tốt mỗi ngày thì đã là thành công rồi. Thật ra thành công cũng không phải điều gì đó quá lớn lao, thành công là hạnh phúc với những gì hiện có, trân trọng những điều đơn giản tưởng chừng như nhỏ nhặt đời thường.. Đơn giản một xíu, sẽ thấy cuộc đời nở hoa.. Cùng nhau nghe bài " Hoa Quỳnh Anh của Phạm Quỳnh Anh nào"