Mình Đừng Im Lặng Nữa Được Không Anh?...



Gần 6 tháng rồi phải không anh kể từ ngày mình chọn rời xa nhau. Anh lựa chọn im lặng và em, với cái lòng tự cao của một đứa con gái em cũng không cho phép mình liên lạc với nhau và rồi ta lạc mất nhau.

Nhưng anh à, anh biết không? Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương anh ạ. Em vẫn là em của ngày xưa, một cô gái yêu thương anh rất nhiều, em vẫn nhớ về anh, nhớ về tất cả những gì mà cả hai chúng ta từng có.

Những ngày đầu xa anh, em loay hoay trong một mớ cảm xúc mà nhiều lúc em không thể gọi tên, hình như là nhớ, là mong, là rất đau, là sự chờ đợi, là xót xa, là hụt hẫng, là sự cô đơn hòa cùng những dòng nước mắt...

Vậy mà em chẳng thể nào nói những điều đó với anh như trước nữa.

Nhưng anh biết không?

Em im lặng nhưng mỗi sớm mai thức dậy hay mỗi đêm là lúc mà em thấy thật sự khó khăn nhất a à, em nhớ anh, nhớ nhiều hơn bình thường, tay em nắm chặt điện thoại, có những tin nhắn được soạn rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ được gửi, và rồi em lại im lặng để mong chờ điều gì đó từ anh, nhưng điều em nhận được cũng chính là sự im lặng, tim em đau.

Em im lặng nhưng mỗi ngày em online anh biết điều đầu tiên em làm là gì không? Em vào trang cá nhân của anh, rồi tim em lại loạn nhịp, lại thổn thức khi trước mặt em hiện lên điều gì đó mới mà đêm qua trước khi đi ngủ em chưa thấy, em lò mò xem những người thích, những bình luận rồi bao suy diễn xuất hiện trong đầu em, mỗi lần anh online là trong em lại chờ đợi, chờ tới lúc cái nút sáng đó tắt đi mà em không dám bắt đầu câu chuyện, em cứ mãi thế này tới bao giờ chứ? Lòng em đau. Em sợ những điều em nhìn thấy lắm rồi em quyết tâm hủy kết bạn với anh, em không muốn biết điều gì về cuộc sống của anh nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là em ngừng nhớ, ngừng quan tâm tới anh.

Em im lặng nhưng em vẫn luôn quan tâm, cầu mong sự bình yên dõi theo cuộc sống của anh mà có lẽ chẳng bao giờ anh biết được, có khi nào anh thầm trách em không?

Em im lặng để rồi em nhận ra rằng em nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều, khi không còn sự quan tâm của anh mỗi ngày thì tình cảm đó cũng chưa một lần thay đổi, là yêu thương vô điều kiện anh biết không?

Điều đó cũng đủ để em nhận ra rằng im lặng không phải là ngừng nhớ, ngừng yêu và chưa một lần em hết yêu anh.

Người ta nói im lặng là nỗi đau lớn nhất của một người con gái phải không anh? Cô gái ấy im lặng nhưng đó là lúc cô ấy chờ mong, là lúc cô ấy cần nhất một sự yêu thương từ anh đó anh ạ!

Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương và...

Mình đừng im lặng nữa được không anh? Vì em vẫn nhớ, vẫn yêu rất nhiều.