Mình Dừng Lại Đi Anh, Em Không Đủ Mạnh Mẽ Để Tiếp Tục Nữa Rồi...



Em là một đứa con gái như thế nào à? Là đứa có thể hét lên ngay trước mặt anh rằng tình cảm em dành cho anh chính là thứ người ta gọi là yêu, là đứa chỉ cần biết rằng đó là thứ em muốn có thì sẽ chẳng bao giờ từ bỏ... Phải, có một kiểu con gái như em; cười nhếch vì cái tình cảm của chính mình; nhưng lại vẫn cứ tiếp tục vì chẳng có cách nào từ bỏ...

Yêu anh, em chưa từng cảm nhận được mình có gì, thỉnh thoảng hạnh phúc, thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng cuối cùng thì vẫn là nước mắt! Cái ngông nghênh bất cần của em, em muốn lôi hẳn nó ra khỏi con người mình và dựng nó đấy, ngay trước mặt anh; để anh biết rằng em sẽ chẳng vì yêu anh mà làm bất kì điều gì thêm nữa!

Em hỏi anh: Vui đùa trên tình cảm của em có vui không anh? Vẫn giữ tay một người và vẫn muốn giữ em cho riêng anh, cái cảm giác đó có hả hê không? Em là kẻ thua cuộc, em vẫn luôn là đứa hiếu thắng; vậy mà từ lúc bắt đầu với anh, em đã là kẻ thua cuộc! Anh luôn có lí do cho mọi thứ, cho việc phải im lặng, bỏ mặc em những lúc em cần, phải làm việc này việc khác trước khi có thời gian dành cho em,...

Còn em, phải, buồn cười ở chỗ là em vẫn luôn phải ngồi đấy, chờ anh quay đầu nhìn về phía em để mỉm cười cơ đấy! Tình yêu là thứ phải được xây dựng từ hai hướng mà anh nhỉ, chẳng lẽ một con đường mà em cứ phải lẽo đẽo theo sau lưng anh để chỉ chờ anh quay lại?

Có những ngày chìm trong ấm ức và hờn trách, em chỉ muốn tát cho chính mình một gáo nước lạnh, hoặc đứng dầm mình ngoài mưa để tâm trí em tỉnh lại... Em chẳng nhớ nổi đã dành bao nhiêu năm của tuổi thanh xuân để lặng lẽ đứng bên lề cuộc đời anh! Anh chẳng hề nói: anh yêu em, nhưng anh lại muốn em là của riêng anh! Là anh quen với việc anh tự xem mình là trung tâm vũ trụ, hay chính em đã cho anh cái quyền được ích kỉ đến như vậy! Có những ngày em tự nhìn mình trong gương, ánh mắt em chỉ toàn những ấm ức, hờn trách; thử hỏi anh: yêu anh, những hạnh phúc đã bỏ mặc em đi đâu?

Em chẳng đếm nổi biết bao nhiêu lần em dằn mình đến chai lì rằng phải từ bỏ anh. Vậy mà, anh vẫn ở nguyên vị trí đó; không tiến về phía em, không năm lấy tay em, nhưng cũng chẳng quay lưng đi. Anh cứ đứng trước mặt em, lúc quan tâm, lúc hững hờ...

Mình dừng lại đi anh, là đứa con gái mạnh mẽ như em không đủ dũng khí để tiếp tục nữa rồi!