Mình Em Đi Qua Những Tháng Ngày Không Anh...
Trong nhân gian có nhiều điều khiến em buồn nhưng chẳng hiểu sao em chỉ buồn về anh – một người không cần em nữa. Người ta bảo em ngốc, tại sao vì một tình yêu đã thuộc về quá vãng lại cứ tự làm đau bản thân mình. Chắc có lẽ cảm xúc là thứ không bao giờ hao mòn dù cho có mất đi nhiều thứ, dù cho có phải trải qua bao nhiêu lần gian khó, dù cho có nghe hàng trăm lời nói cay nghiệt thì em vẫn nghĩ về anh. Trái tim còn đập, nên em vẫn còn nhớ, còn yêu và còn buồn.
Ngày anh đi em không khóc, em chỉ thấy cơn xót xa dâng ngập lòng. Ký ức ấy mất đi quá nhiều vì anh vô tình và những lần anh vội vã buông đôi bàn tay em để trở về cùng người cũ. Những ngày tháng hạnh phúc trước đây xem ra là vô cùng ít ỏi. Con đường phía trước còn dài, thật dài mà chỉ mỗi em bước đi. Sẽ khó khăn lắm nếu cứ bước đơn độc một mình, không có ai nắm, không có bờ vai để tựa vào, không có bàn tay nâng em dậy lúc em vấp ngã. Em đành phải học cách đi một mình.
Đi qua những con ngõ ký ức, em phải cố dằn lòng để nhịp tim không thổn thức. Đi một mình qua những con đường hoài niệm, em cố gắng đè nén cảm xúc để không bật ra tiếng nấc rồi những xốn xang, những bồi hồi, xao động về người dấu yêu một thời lại hiện về. Cái nắm tay ngại ngùng, nụ hôn đầu vội vã, tình yêu đầu tiên bỏng cháy... tất cả đều khiến em ngộp thở. Dẫu biết rằng anh giờ bên người ta. Cuộc sống anh từng ngày đổi thay. Những kỷ niệm về em trong lòng anh đã không còn nữa. Em biết anh đang vui và em biết em buồn nhiều lắm. Có thương nhiều, nhớ nhiều thì thời thanh xuân đẹp đẽ ấy sẽ luôn ở mãi trong tâm trí em.
Tại sao lại không buông bỏ? Em đã từng tự hỏi lòng câu hỏi ấy khi trái tim chỉ hướng về một người. Rồi trong đêm em mơ hồ nhận ra, có những kỷ niệm xứng đáng làm em nhớ mãi. Không phải anh mà là những kỷ niệm, những khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Vui buồn giận hờn có khi là lời nói vô tâm... em vẫn sẽ giữ trọn đến hơi thở cuối cùng.
Từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành, ai cũng vậy đều có một người duy nhất để yêu thương, để nhớ về và để rơi nước mắt. Một người duy nhất dù cho không đi chung trên một con đường, một người duy nhất chỉ "từng thuộc về nhau" nhưng chẳng thể nào quên được. Một người duy nhất... và một vết thương rất sâu. Mai này có yêu thêm người thứ hai, thứ ba thì cảm xúc dành cho họ không thể vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Một người nhưng lại làm con tim lạc nhịp. Một nụ cười vu vơ khiến ta ngẩn ngơ cả ngày. Và cái chạm tay rất khẽ cũng làm lòng ta xao xuyến. Đó là biểu hiện của tình yêu.
Nhưng tại sao...
Cũng chỉ người ấy mà thôi, mãi mãi không thuộc về ta, ta lại cố chấp hy sinh mọi thứ, đánh đổi tất cả để được đi cùng người trong một quãng thời gian rất ngắn rồi sau đó ly biệt hai phương trời?
Chỉ một người duy nhất, một thời điểm duy nhất, ta lại dùng cả tuổi trẻ của mình để trao về người những gì đẹp nhất, cuối cùng nhận lại chỉ là sự thương hại từ người ta yêu. Rốt cuộc là vì sao?
Hồi ức tươi đẹp năm đó tựa như cầu vồng sáng rực trong những ngày tối tăm, đơn côi. Ánh sáng nào dẫn lối em về như ngày còn anh? Quá khứ xa vắng rồi, đường đi mờ mịt chẳng thể nào quay về được nữa. Quá khứ của anh hạnh phúc cùng với mối tình đầu mà anh chưa chịu dứt bỏ để rồi tình cũ trở về anh bước theo người bỏ em một mình bơ vơ nơi đây? Anh đành lòng sao anh?
Anh đi rồi. Bốn mùa trôi qua, thời gian trôi qua em không biết đến niềm vui, nỗi buồn. Em vẫn cứ thế, là chính em nhưng nụ cười không còn vui tươi. Nụ cười ngày xưa em đã đánh rơi trên đoạn đường gặp anh.
Tạm biệt thôi anh nhé! Hai ta hãy xem như chưa từng quen biết nhau. Em bỏ cuộc rồi vì em quá mệt mỏi. Em quay lưng đi nhé vì em biết nếu em bước tiếp thì chỉ có mình em khổ đau. Em buông tay nhé dù cho trong giấc mơ em luôn thầm gọi tên anh và níu lấy tay anh. Em chấp nhận đứng đằng sau lặng lẽ dõi theo, chúc phúc cho anh và người ấy còn hơn làm người dưng gặp nhau trên phố, trao nhau ánh nhìn hờ hững rồi lướt qua nhau.
Có hẹn ước, có đắm say đến phút cuối cũng chỉ là câu chia tay trên đầu môi. Bởi anh và em là ‘tạm thời’ mà thôi. Chỉ còn nỗi nhớ đong đầy. Chỉ có yêu thương trong em còn mãi.