Mình Thích Có Người Để Thương, Để Nhớ, Có Người Để Yêu...



Những tưởng năm nay không kịp thưởng thức Thu Hà Nội mà thật may Sài Gòn cũng có những ngày Thu như thế. Sáng sớm, nắng tỏa dịu nhẹ, từng cơ gió man mát thổi qua đem theo cả chút thoang thoảng hoa sữa ở góc hẻm.

Cũng may hôm nay là chủ nhật nhưng mình vẫn dậy sớm nên mới được thưởng thức chút không khí của mùa thu này. Bắt chuyến xe bus quen thuộc lên nhà thờ Đức Bà. Ở Sài Gòn, cứ mỗi chủ nhật là mình lại thích lên đây. Đi dạo đường sách, mua một quyển sách nhỏ và ngồi lại một quán cà phê nào đó, nhấp nháp ly cà phê và đọc từng trang sách.

Mình ghé vào quán Cafe de la Poste, gọi một tách cappuccino. Ly cà phê vừa được mang ra thì trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn. Nước ở bên trên chiếc ô chảy xuống tọc tọc, bắn cả lên chân, mát rượi. Trời mưa lành lạnh, ngắm Sài Gòn cổ kính cùng một ly cà phê ấm nóng. Ôi trong khung cảnh này mình thật muốn có người...

Trong khung cảnh này mình thật muốn có một người để được cuộn tròn trong vòng tay ấm áp. Để rủ nhau, đi la cà, đi ăn vặt mà chẳng sợ ướt lạnh. Để có người, ngồi đây vừa giúp mình thả đường vào ly capuchino nóng vừa nghe mình luyên thuyên về bộ phim kinh điển vừa xem tối qua. Để rồi khi đã mỏi cổ, mỏi lưng, người đó sẽ cho mình dựa vào vai đọc sách...

Thanh xuân như cơn mưa rào, đến xối xả nhưng cũng qua đi nhanh chóng vậy mà thật tiếc mình vẫn còn bao việc chưa được làm. Còn bao nhiêu việc mình vẫn để ngỏ.

Vì sao ư?

Vì mình còn chờ, chờ người đó xuất hiện và cùng làm với mình. Mình hoàn toàn có thể tự làm, hoàn toàn có thể rủ bạn bè cùng thực hiện, chắc cũng có cái vui của nó. Nhưng rốt cuộc mình vẫn không, bởi vì mình chỉ muốn thực hiện cùng người đó, người mà mình yêu thương và yêu thương mình.

Mình chẳng muốn một mối quan hệ tạm bợ, chẳng thể gọi tên. Với mình đã yêu là toàn tâm toàn ý. Nếu là tạm bợ thì chắc nó chẳng được gọi là tình yêu đâu nhỉ?

Người ta nói: "Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu". Ở đời, gặp được người tâm đầu ý hợp đã khó, để mà yêu nhau lại càng khó hơn. Bởi thế, cho dù Sài Gòn đông đúc, nhộn nhịp vậy, cho dù hàng ngày có gặp bao nhiêu người thì tình yêu vẫn cứ mãi bỏ mình cô đơn. Tình yêu cứ mãi rong chơi mà chẳng mảy may ngó ngàng đến mình.

Mình chẳng thích tự do, độc thân như này chút nào.

Mình chẳng thích mỗi ngày cứ mãi lủi thủi cô đơn đi về.

Mình thích có người để thương, để nhớ, có người để yêu.

Có người đến cùng mình bước tiếp đoạn đường kia...