Mở Lòng Đi Em, Rồi Sẽ Có Người Vì Em Mà Chịu Ướt Nửa Đôi Vai...
Đã rất lâu rồi, bản thân mới có cảm giác được quan tâm, được chiều chuộng bởi một ai đó. Hạnh phúc có, vui sướng có, nhưng không thể không thôi lo lắng, không thôi suy nghĩ tình cảm của ai đó tại sao lại dành cho ta nhiều đến như vậy, tại sao lại có thể dang rộng vòng tay che chở, tại sao lại dành hết lấy những tổn thương và sẵn sàng vì ta làm mọi thứ như vậy... Có lẽ cũng là di chứng của việc cô đơn quá lâu, đến khi có ai đó ở bên săn sóc lại đâm ra lạ lẫm và sợ hãi.
Đã rất lâu rồi, mới hiểu được nhớ một ai đó là như thế nào, là phát điên lên, là muốn nhắn tin hỏi han vớ vẩn loạn xị, là lao vào bận bịu với hàng đống thứ công việc rồi hoảng hốt nhận ra dù có ép bản thân bận đến không thể thở vẫn không thể ngừng cái nỗi nhớ chết tiệt đó lại.Tại sao bản thân càng trốn tránh việc yêu thương một ai đó lại khiến cho tình thương ấy lớn thêm lên,mỗi ngày, mỗi ngày như vậy. Chỉ ngủ một giấc thôi để ngừng nghĩ về đối phương, thì ngay cả giấc mơ cũng khiến ta phải điên lên vì hình ảnh, vì hình bóng ấy cứ rõ nét xuất hiện, chân thật hơn cả... bật dậy.. chả muốn ngủ nữa..Có ai không cứu lấy đi, trái tim nó lại phản động rồi.
Mở lòng đi em, rồi sẽ có người vì em mà chịu ướt nửa đôi vai...
Đã rất lâu rồi, Lý trí mới có việc để làm, đó là cái việc phải đi chống chọi với những nỗi nhớ nhung hằng đêm, là chống chọi với nhịp đập của con tim khi thấy ai đó vội lướt qua bên kia đường, là chiến đấu với hàng đống tin nhắn để ở chế độ soạn sẵn chưa dám send, là chạnh lòng khi thấy một cặp đôi nào đó âu yếm nhau giữa đêm đông lạnh lẽo, vội ôm đôi vai gầy run lên bần bật vì lạnh cắn răng một mình rảo bước về nhà mà trong lòng không thôi vẽ lên hình ảnh cùng người ta bên nhau hạnh phúc như thế đấy. Lý trí à! bao giờ mày mới dám chịu thua đây, tình cảm nó phản động nè.
Đã rất lâu rồi, tình cảm mới trỗi dậy và cho ta những cảm xúc rất riêng mà ngày thường nào ta màng quan tâm đến, đã hết rồi những khô khan, chai sạn.Đến nỗi đọc tiểu thuyết ngôn tình người ra khóc lăn, khóc lộn thì bản thân chỉ có thể nhếch môi cười gập truyện lại rồi chê bai nhạt nhẽo. Hoá ra trên đời này, người ta có thể vì yêu mà bất chấp, vì yêu mà quên mình, là điên dại, là cuồng si.Giật mình nhận ra, hoá ra bản thân mình mới thật sự nhạt nhẽo, những ngày qua chỉ biết có công việc, bạn bè, gia đình, còn bản thân cần gì nhất lại không biết, không màng quan tâm. Chính là đang cần mày đấy, tình yêu ạ!
Mở lòng đi em, rồi một mai nắng lên, sẽ có người đội nắng che chở cho riêng em. Rồi một mai mưa đến, sẽ có người vì em mà chịu ướt nửa đôi vai... Mở lòng di em, lý trí thua rồi...