Mối Quan Hệ Không Rõ Ràng Thường Được Tạo Ra Bởi Những Người Cô Đơn...



Trong mọi mối quan hệ, không phải lúc nào cũng có thể đặt tên một mối quan hệ, không phải lúc nào cũng có thể vạch rõ ranh giới giữa tình yêu với tình bạn và ranh giới nhỏ hẹp đó chúng ta tự đặt cho nó một cái tên "mối quan hệ không rõ ràng". Mối quan hệ này một khi đã bước qua, nếu may mắn thì đó là sẽ khởi đầu tình yêu của đôi lứa, của những điều ngọt ngào và hạnh phúc nhưng nếu không may thì đó sẽ là nơi biến hai người thân quen thành hai người xa lạ cùng với đó là những kí ức buồn, là những hoài niệm kèm theo sự luyến tiếc, là những vết thương khó lành.

Mối quan hệ không rõ ràng thường được tạo ra bởi những người cô đơn, bởi những người thèm một lần quan tâm hay được quan tâm ai đó, bởi những người đã từng có vết thương lòng mà không dũng cảm yêu lại một lần nữa, là cái phao cứu hộ cho những người đang chênh vênh trong cuộc sống... Vậy nên có thể tóm gọn lại rằng mối quan hệ này được tạo ra bởi những người không đủ dũng cảm.

Bởi vì không đủ dũng cảm đối mặt với sự cô đơn của bản thân, với những chiều một mình một xe đi về, với những lúc một mình ngồi nhâm nhi tách café nơi quán quen, với những khi một mình tận hưởng cuộc sống ngày qua ngày, với những khi một mình trải qua các ngày lễ đặc biệt nên khi có một ai đó xuất hiện hỏi han, quan tâm đôi chút cũng đủ khiến ta níu kéo lại.

Bởi vì cuộc sống khắc nghiệt quá, giữa lúc đang chênh vênh đấu chọi với nó bỗng có một ai đó đi tới ôm ta vào lòng, lắng nghe những câu ca thán của bản thân và cho ta những lời khuyên cũng đủ là cái cớ để ta giữ họ lại làm của riêng nhưng cũng không để họ tiến sâu vào đời ta. Chỉ là ta cần họ, cần mối quan hệ này để biết được rằng trong cuộc sống này cũng có người lạ không phải người thân quan tâm tới ta, có người đáng để ta quan tâm thật lòng.

Bởi vì mang vết thương lòng từ mối tình cũ mà không đủ dũng cảm để quên, để buông tay nên ta cần có người đến bên cạnh để khoả lấp chỗ trống đó trong tim, cần một người cùng chia sẻ và cảm nhận nỗi đau với ta, cần một người luôn xuất hiện bên cạnh cho ta mượn đôi vai những lúc ta cần.

Cứ như vậy, những người không đủ dũng cảm lại tìm đến nhau, an ủi nhau, quan tâm nhau bằng thứ tình cảm không tên, bằng mối quan hệ khó định nghĩa. Cho đến một ngày mối quan hệ đó cần một cái tên rõ nghĩa thì ta lại trốn chạy chỉ bởi vì không đủ dũng cảm để yêu, không đủ dũng cảm để thừa nhận tình cảm dành cho nhau, không đủ dũng cảm để người kia bước vào trái tim. Và rồi, sau cuộc trốn chạy đó, vô tình ta để lại trong mỗi người một vết thương không nói thành lời, để lại những nuối tiếc, những kỉ niệm chỉ biết chôn sâu trong trái tim mà chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ nhói lên đau đớn. Có muốn trách thì chỉ có thể trách rằng bởi vì ta không đủ dũng cảm!