Một Chữ Tình Làm Nước Mắt Mãi Rơi
Dù cho cả ngày có bận đến bao nhiêu chăng nữa nhưng đêm về mình anh với anh, nỗi nhớ em lại ngập tràn. Sương rơi lạnh thấu trong tâm, nhớ em, nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời em nói.
Anh không biết, không buồn, không khóc nhưng vẫn có giọt nước mắt lăn trên khóe mi, nghe môi mình mặn đắng. Vắng em, ngày tháng đối với anh không còn ký ức. Mất em, cuộc sống chỉ còn đơn thuần là tồn tại, ngày qua ngày. Sao em không nằm yên trong dòng ký ức? Sao em không để anh quên mà cứ về trong hình dung, thấp thoáng, chớp nhoáng, nhanh nhưng đủ để lòng anh đau từng cơn, đang thắt lại.
Anh nhớ em vô cùng, phải làm sao đây? Nước mắt anh lại rơi khi nghĩ về em. Sao hai chúng ta không thể ở bên nhau? Tại vì chính hai ta không đủ kiên quyết, mạnh mẽ để vượt qua thử thách của tình yêu? Anh biết mình phải sống nghị lực dù không còn em bên cạnh, nhưng khó quá em ơi, một chữ tình làm nước mắt mãi rơi, làm con tim mãi quặn đau, cõi lòng tan nát.
Anh nhớ em, tâm trí không thể nghĩ điều gì khác ngoài em. Dù cho cả ngày có bận đến bao nhiêu chăng nữa nhưng đêm về mình anh với anh, nỗi nhớ em lại ngập tràn. Sương rơi lạnh thấu trong tâm, nhớ em, nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời em nói.
Anh muốn khóc, muốn tìm một nơi chỉ có riêng mình để khóc cho vơi sầu đỡ khổ, khóc cho thỏa nỗi lòng. Bấy lâu nay anh đã cố gắng nghĩ đến phút giây xa em, để quên đi nhưng sao tất cả đều trở thành vô ích, chỉ bởi anh đi qua con đường nơi hai chúng ta từng đi, nhìn thấy những điều anh với em từng thấy.
Anh giờ chỉ còn là người con trai yếu đuối, rũ rượi trước sự đổi thay của em. Anh tự dặn lòng phải cố bước qua chuỗi ngày dài đơn vắng, không em, không cả mục tiêu và lý tưởng sống. Biết đến bao giờ chuỗi ngày này mới kết thúc đây? Anh tự dặn lòng quên tất cả để tìm niềm vui trong công việc, trong cuộc sống, trong quan hệ với bạn bè, gia đình.
Nhiều lúc tự hỏi, không biết trong cuộc đời này anh sẽ đi về đâu? Có phải em là tất cả của đời anh? Có phải em đến đã mang đi sức sống mạnh mẽ nơi con tim anh năm xưa? Anh tự hỏi để rồi tự ngẫm. Tất cả chỉ là một dấu chấm lặng, không lời hồi đáp.
Anh bế tắc, mệt mỏi lắm rồi, không giữ nổi mình nữa. Giá như được ai đó truyền thêm chút dũng khí, chắc anh đã chạy như bay đến bên em. Và nếu có đủ can đảm để nói lên lòng mình, anh muốn nói “Anh yêu và muốn ở bên em trọn đời”.
Anh không biết, không buồn, không khóc nhưng vẫn có giọt nước mắt lăn trên khóe mi, nghe môi mình mặn đắng. Vắng em, ngày tháng đối với anh không còn ký ức. Mất em, cuộc sống chỉ còn đơn thuần là tồn tại, ngày qua ngày. Sao em không nằm yên trong dòng ký ức? Sao em không để anh quên mà cứ về trong hình dung, thấp thoáng, chớp nhoáng, nhanh nhưng đủ để lòng anh đau từng cơn, đang thắt lại.
Anh nhớ em vô cùng, phải làm sao đây? Nước mắt anh lại rơi khi nghĩ về em. Sao hai chúng ta không thể ở bên nhau? Tại vì chính hai ta không đủ kiên quyết, mạnh mẽ để vượt qua thử thách của tình yêu? Anh biết mình phải sống nghị lực dù không còn em bên cạnh, nhưng khó quá em ơi, một chữ tình làm nước mắt mãi rơi, làm con tim mãi quặn đau, cõi lòng tan nát.
Anh nhớ em, tâm trí không thể nghĩ điều gì khác ngoài em. Dù cho cả ngày có bận đến bao nhiêu chăng nữa nhưng đêm về mình anh với anh, nỗi nhớ em lại ngập tràn. Sương rơi lạnh thấu trong tâm, nhớ em, nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời em nói.
Anh muốn khóc, muốn tìm một nơi chỉ có riêng mình để khóc cho vơi sầu đỡ khổ, khóc cho thỏa nỗi lòng. Bấy lâu nay anh đã cố gắng nghĩ đến phút giây xa em, để quên đi nhưng sao tất cả đều trở thành vô ích, chỉ bởi anh đi qua con đường nơi hai chúng ta từng đi, nhìn thấy những điều anh với em từng thấy.
Anh giờ chỉ còn là người con trai yếu đuối, rũ rượi trước sự đổi thay của em. Anh tự dặn lòng phải cố bước qua chuỗi ngày dài đơn vắng, không em, không cả mục tiêu và lý tưởng sống. Biết đến bao giờ chuỗi ngày này mới kết thúc đây? Anh tự dặn lòng quên tất cả để tìm niềm vui trong công việc, trong cuộc sống, trong quan hệ với bạn bè, gia đình.
Nhiều lúc tự hỏi, không biết trong cuộc đời này anh sẽ đi về đâu? Có phải em là tất cả của đời anh? Có phải em đến đã mang đi sức sống mạnh mẽ nơi con tim anh năm xưa? Anh tự hỏi để rồi tự ngẫm. Tất cả chỉ là một dấu chấm lặng, không lời hồi đáp.
Anh bế tắc, mệt mỏi lắm rồi, không giữ nổi mình nữa. Giá như được ai đó truyền thêm chút dũng khí, chắc anh đã chạy như bay đến bên em. Và nếu có đủ can đảm để nói lên lòng mình, anh muốn nói “Anh yêu và muốn ở bên em trọn đời”.