Nếu Anh Ấy Nói Lời Chia Tay Trước, Hãy Gật Đầu...
Con người ta thường hay sợ cô đơn, vì sợ nên muốn níu kéo ai đó, bằng cách này hay cách khác ở lại trong cuộc đời mình, mặc dù cả hai duyên đã cạn, tình đã mòn, suy nghĩ đã chệch hướng nhau nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tay, để rồi khi cả hai thật sự bị tổn thương ta mới nhận ra rằng mình đã sai, bản thân đã quá ngu ngôc.
Nếu cảm thấy trong cuộc tình của mình, có anh ở bên cạnh mà vẫn cô đơn trống trải thì xin hãy buông tay.
Nếu khi cảm thấy tình yêu mình đem đến cho anh không đủ làm anh hạnh phúc bằng cô gái khác thì xin đừng níu kéo.
Nếu anh nói lời chia tay trước, hãy gật đầu, vì giữ lại một người ở bên cạnh mà trái tim người hướng về một nơi ngoài kia thì khác gì chúng ta đang ép buộc anh một cách ngu ngốc và ác độc.
Nếu cả hai ở bên nhau chỉ vì ràng buộc bản thân trong khi đã hết tình cảm, thì xin hãy rời xa nhau.
Yêu một người không yêu hay yêu đơn phương là thứ tình cảm đã biết trước sẽ không có kết quả nhưng vẫn can tâm tình nguyện cá cược mình vào đó, để rồi cuối cùng chỉ riêng mình nhận lại nỗi đau, nỗi đau những ngày lạc lối sống trong nước mắt.
Xin hãy xa nhau khi sự tồn tại của bản thân ở cạnh một người chỉ đem đến khổ đau và mệt mỏi.
Nhưng trước khi quyết định rời xa, hãy nghĩ đến lí do mà bấy lâu nay chúng ta bên cạnh nhau.
Chúng ta đều biết, xa nhau là khi ta không còn gặp gỡ, không còn xuất hiện trong cuộc đời của nhau dù ít dù nhiều, nhưng đó là trên lí thuyết. Một khi đã thật sự xa nhau, ta mới hiểu được cái cảm giác xót xa đến nghẹt thở kia, cái cảm giác chơi vơi loay hoay kiếm tìm một bóng hình quen thuộc, khi ấy mới là lúc ta hiểu được rõ ràng xa nhau có nghĩa là chúng ta đã mất nhau thật rồi.
Nhưng đôi khi, mất nhau lại đem đến hạnh phúc cho nhau. Vì hai ta không còn xem nhau là tất cả nữa, vậy thì ràng buộc nhau càng làm ta thêm bận lòng.
Khi chúng ta ở bên nhau, đã từng rất vui vẻ, kỉ niệm của cả hai là vô vàn, vì ở bên nhau quá lâu nên tạo cho nhau những thói quen khó bỏ, và khi ấy cũng là khoảng thời gian đẹp nhất của thanh xuân, chúng ta mỉm cười khi nghĩ đến nhau, khi nghĩ đến thanh xuân của ta có nhau.
Nhưng một khi ta đã quyết định rời xa nhau, thì lúc đấy, nụ cười trên môi dành cho nhau cũng mất, tim đau, lệ tuôn rơi và đôi khi điên cuồng vì những cái thói quen ngày xưa kia ôi sao mà quen thuộc, sao mà khó bỏ quá.
Và một khi rời xa nhau, đừng quá lụy tình, đừng quá nhớ mà làm tổn thương thêm trái tim đã vụn vỡ của ta.
Chúng ta xa nhau như những chiếc lá rời cành, không biết là vì gió quá to, hay vì bản thân chiếc lá đã quá cũ, cây cần thay lá mới để xanh tươi hơn, để cao lớn hơn, để bản thân cây được đâm chồi nảy lộc, để ra hoa kết trái hay vì một lí do nào khác đi nữa thì cuối cùng cây và lá cũng đã và phải rời xa nhau, như một nguyên lí, một chân lí bắt chúng phải thực hiện.
Lí do để hai người xa nhau rất nhiều, có thể là can tâm tình nguyện, cũng có thể là nỗi day dứt và hối hận không nguôi, nhưng xa rồi, tức là đã thành người cũ của nhau, mà người cũ chỉ được nhớ, không được thương. Tình cũ cũng như một chiếc li vỡ, đã chịu đựng những nỗi đau và tổn thương, hoài nghi về nhau, thì bây giờ quay lại cũng khó có thể mặn nồng như ban đầu, vì thế một lần xa, đã là xa mãi mãi. Thế nên xa nhau, rất khó để có thể ở cạnh nhau lần nữa.
Tuy xa là sẽ nhớ, nhưng thời gian qua đi, mỗi người có một cuộc sống rồi, mọi sự bận rộn kia sẽ làm ta điên cuồng trong guồng quay của công việc và rồi quên đi phần nào sự ra đi của một ai kia. Mỗi người giờ cũng đã làm lại từ đầu, thói quen cũng bắt đầu sửa, vậy thì chỉ có thể gắng mà hạnh phúc nhất có thể thôi.
Nhưng đó là những viễn tưởng em tưởng tượng đến ngày chúng ta thực sự xa nhau thôi, bây giờ đối mặt với sự thật, với thực tại, với anh, với hoài nghi mà anh dành cho em lâu nay, hay là mình xa nhau, anh nhé.
Xa nhau, vì hạnh phúc của nhau.