Nếu Một Ngày Buồn Thương Níu Kéo Em…
Nếu một ngày em chẳng còn là em, chẳng nhí nhảnh, tung tăng kể cho anh nghe đủ thứ chuyện không tên em gặp phải. Anh có thể đừng hỏi gì cả mà lặng im ngồi cạnh? Hoặc viết tiếp chuyện đôi mình bằng câu chuyện cuộc đời anh?
Nếu một ngày em quên mất cách mở lòng mình và cho đi, quên cách cười sao cho hồn nhiên anh vẫn thích, quên cả cách thẹn thùng khi ai đó nhìn sâu vào đôi mắt, … anh có thể kiên nhẫn và yêu thương em nhiều hơn?
Nếu một ngày em bỗng chán ghét những cơn mưa, ghét luôn cả cảm giác mát lành của gió. Ghét cả cái ướt át, tinh sạch của từng con nước trong veo. Anh có thể kể lại cho em về cảm xúc xưa cũ? Có cô bé đã từng háo hức thế nào trước bão giông?
Nếu một ngày em cảm thấy lạc lõng, chơi vơi không biết đi về đâu. Thế giới xung quanh như mê cung sâu thẳm, hút em vào rồi vô tình bỏ mình em lại. Anh có thể như la bàn dẫn lối? Chỉ cho em con đường nào dẫn đến yêu thương?
Nếu một ngày em vô tình làm trái tim anh đau nhói, vô ý vẽ thêm u sầu vào đôi mắt vốn đã đủ trầm tư. Anh có thể đừng nói lời chia tay vội vã quá? Để em tự nhận ra bản thân mình thật tệ, để em được vỗ về bão lòng anh?
Nếu một ngày anh nhận ra em cũng chỉ là một cô gái như bao cô gái khác, cũng hờn ghen, cũng mít ướt, cũng vụng về, … Chứ chẳng tuyệt vời và hoàn mĩ như anh từng tưởng tượng. Anh có thể học cách yêu thương những khuyết điểm, yêu luôn tất cả mọi thứ thuộc về em?
Nếu một ngày anh gặp em trong bộ dạng thê thảm đến thế, mắt em đỏ hoe và má em đẫm lệ. Anh có thể đừng nhìn em bằng ánh nhìn thương cảm? Đừng bước đến và đỡ em đứng dậy? Để em tự tay mình lau đi giọt yếu mềm, để em tự mình đối mặt với xô bồ cuộc đời, để em tự trưởng thành, tự đối mặt, tự thành công. Để anh có thể thấy cô bé ngày nào nay đã lớn khôn?
Nếu một ngày em bất ngờ xuất hiện và nói rằng muốn bỏ lại tất cả mà trốn chạy. Anh có thể đừng la mắng em khờ dại? Chỉ là em muốn nghe tên khô khan nào đó nói những lời mật ngọt: “Có chạy trốn tất cả cũng đừng chạy trốn anh”.
Rồi sẽ có những ngày như thế vô duyên xen vào giữa những ngày bình dị của chúng mình anh ạ, có thể là một hoặc tất cả những điều em vừa kể. Dù con gái nắng mưa thất thường. Anh có thể thấu hiểu mà ở bên em như thế? Không ồn ào, không áp đặt. Chỉ đơn giản là ở bên cạnh. Để em không cô độc giữa dòng người?