Nhà Là Nơi Trú Ẩn Khi Lòng Có Bão



Tôi thật không hiểu nổi tại sao người ta lại buồn, trầm tư hơn, nói chung là có nhiều cảm xúc hơn khi trời mưa. Nắng với mưa, cũng như thế giới có cả nam với nữ, như giày có 2 cái ở hai bên phải trái thôi mà. Chẳng nhẽ bạn lại quý cái giày bên trái hơn cái giày bên phải, trong khi cả hai cái cần thiết như nhau. Ấy thế mà mưa nắng làm nên bao chuyện ở trên đời. Có người thích nắng, có người thích mưa, có người chẳng thích nắng mà cũng chẳng thích mưa, có người chẳng có lý do gì để ghét mưa và nắng. Mưa khiến cho cảm xúc lẫn lộn, người ta không thích mưa vì mưa làm lỡ dở công việc của họ. Cậu sinh viên ngại đến trường ngày mưa gió, chàng trai không thích mưa vì làm dang dở cuộc hò hẹn với người yêu xa. Tôi không thích cơn mưa vội vì mưa làm ướt những lo lắng, những nhọc nhằn trên vai mẹ; cũng bởi sinh nhật tôi là một chiều mưa buồn.

Người ta vội vàng khi trời mưa, vội một cách tự nhiên, không toan tính. Có thể một ngày đẹp trời hơn, người ta vượt vài giây đèn đỏ, đi nhanh hơn vài km/h, bỏ qua việc chào vài người bạn khi họ không để ý để đến công ty cho kịp giờ, để không lỡ một đợt khuyến mại, hay là để đến trước người khác thì cơ hội sẽ nhiều hơn. Còn trời mưa, vội vàng để đỡ bị ướt, vội vàng vì có người lo lắng, mong chờ, vội vàng như tự nhiên cần phải thế. Chỉ vậy thôi! Bác bán xôi ở cổng trường không thích trời mưa, vì mưa không bán được hàng như mấy hôm trời mát. Trời mưa, người ta vội đến trường, vội về nhà, vội nép bên đường tìm chỗ trú, hỏi sao bác không ngồi vào trong cho đỡ ướt, bác bảo ngồi bên trong người ta ngại xuống xe.

Nắng hay mưa thì cũng vậy thôi. Nếu bạn ngại ra đường trời mưa thì đó là việc của bạn, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Dường như là vậy. Tôi cho rằng trẻ con không có những ngày mưa, cũng chẳng biết buồn khi mưa nữa. Có chăng, chúng buồn vì ngày hôm ấy không được gặp một đứa bạn, cứ quanh quẩn mãi ở nhà. Hình như, càng lớn lên, những ngày mưa trong cuộc đời chúng ta càng nhiều hơn trước. Nó không vui vẻ mấy trong ngôi trường đại học mà nó đang học, trời không mưa nhưng giấc mơ thì sũng ướt. Nó vừa rời xa một người bạn từng rất thân, trời không mưa nhưng có giọt nước trơn tuột vào lòng, giọt nước mà một ngày trời nắng cũng không thể hong khô. Mắt nó buồn như vừa đi qua một ngày trời mưa, nhưng chính nó cũng chẳng hiểu tại sao nữa, nhưng nó không cho phép mình rơi nước mắt mà chỉ là buồn, vu vơ một nỗi buồn. Có khi lại bao nhiêu những nỗi buồn vây lấy nó, chịu đựng và im lặng, một mình gặm nhấm nỗi đau như vậy...

Một nơi để trở về khi ngang qua những cơn mưa trong cuộc đời cần thiết như việc bạn tìm một chỗ trú. Nơi đó có thể chẳng có nắng nhưng chắc chắn sẽ ấm hơn, ai đó có lẽ cũng đổ mưa nhưng sẵn sàng trở thành điểm tựa. Dừng lại một chút, quang mây rồi đi tiếp. Mưa nắng tự nhiên như giày ở hai bên phải trái. Còn ướt nhiều, nên là vững vàng mà đi tiếp thôi. Tôi thường muốn về nhà khi trời mưa cũng như khi thấy lòng mình có bão. Cuối tuần mẹ ở nhà, chị gái về thăm, mưa nên bố cũng nghỉ làm, vậy là đủ ấm để hong khô. Áo ướt chờ nắng thì phơi, tay lạnh thì rúc vào chăn sưởi ấm. Tôi nghĩ nhà là bình yên, là nắng. Mẹ nghĩ chúng tôi là nắng của ngôi nhà. Thế chắc ngôi nhà nghĩ chúng tôi là nắng. Có thể lắm chứ nhỉ? Đâu có khó để làm nắng của nhau. Mỉm cười. Nắm tay. Hay đơn giản là im lặng lắng nghe. Chỉ vậy thôi mà nhưng khó, sao mưa hoài vậy?