Nhật Ký Buồn Sau Một Ngày Làm Người Lớn
Hôm nay là một ngày rất buồn, thật. Hay đúng hơn là một ngày tệ hại và bi kịch y như những người trưởng thành vẫn hay nói với nhau. Cuối tháng nên hết tiền. Sáng ngủ dậy việc đầu tiên làm là thở dài chứ không phải mỉm cười vì nghĩ mình có một ngày mới để làm mọi thứ như người khác. Mọi thứ của mình bao gồm đến công ty, làm việc vì phải làm chứ cũng không còn là đam mê và thích thú. 8 tiếng nơi văn phòng là một cuộc chiến dù không ai đấu tranh với mình cả, cơ bản cũng là mình tự thấy mệt mỏi nhưng chưa dám từ bỏ vì nghĩ nghỉ việc rồi sẽ bắt đầu lại ở đâu?
Rồi những điều đen đủi vớ vẩn nhỏ nhặt tự nhiên kéo nhau đến trong cùng một ngày. Bỗng có cảm giác mình bị cả thế giới phản bội, quay lưng, giờ chả lẽ lại khóc cho bõ tức? Nhưng không, ai đó nói lớn rồi thì chuyện khóc và cười cũng không được tuỳ ý, vì người khác vẫn đang nhìn mình.
Cho đến giờ thì cũng đã hiểu vì sao những người trẻ như mình thường hay than thở, thường hay hoang mang, còn thường hay cô đơn và nuối tiếc thứ ánh sáng rực rỡ trong quá khứ của những ngày đi học. Lớn dần lên đồng nghĩa với trách nhiệm và áp lực cũng tăng thêm, những ngày sống cho mình bớt lại và một ti tỉ thứ cảm giác nặng nề khác như thất vọng về bản thân, rồi phải làm gì thì đúng, làm gì thì sai, chọn rẽ hướng nào để không bị hối hận, đối mặt với những cú sốc ngoài đời như thế nào. Mệt thật!
Đã có nhiều hơn một ngày chỉ muốn bỏ hết tất cả rồi ngủ vùi một giấc thật sâu, một ngày mặc kệ cuộc đời, kệ mọi người, kệ công việc, kệ những trách nhiệm và áp lực. Một ngày trong đầu không bị hàng tá thứ suy nghĩ, trăn trở co giằng; không bị cơm áo gạo tiền làm cho mình trở nên thực dụng. Nghe thì già đời nhỉ, nhưng có đứa nào vừa ra trường mà không nghĩ đến những chuyện thế này đâu?
Chả trách ai lớn rồi cũng chỉ muốn bé lại mau mau. Trưởng thành là một công việc mệt mỏi mà chẳng ai trốn được. Nhưng nghe bảo cái giá nhận lại cũng là cao nhất so với những công việc mình đã, đang và sẽ làm. Nên than thở vậy thôi, lại tiếp tục lớn nào...