Phụ Nữ Hay Bảo Nhau "cầm Lên Được, Bỏ Xuống Được", Nói Được Nhưng Làm Không Được...



Cách đây vài ngày tôi cãi vã với người yêu. Cách đây vài ngày, tôi chủ động chiến tranh lạnh. Cách đây vài ngày tôi nhất quyết sẽ là lần cuối cùng...chặn số, khóa face, hủy luôn cả bạn bè. Và chỉ cách đây vài ngày, chính tôi cũng đã tự vẽ ra viễn cảnh tàn khốc nhất cho mình, anh mà đến gần là tôi sẽ chết đấy...thật ra là tôi sợ, sợ một cái ôm sẽ khiến tôi mềm lòng, nên chỉ cần anh xuất hiện là tôi sẽ chống trả và vô tình như hai người xa lạ.

Tôi là như thế, như bao người phụ nữ bình thường, tôi tin là như vậy. Yêu nhiều, giận cũng nhiều chẳng kém. Không phải vì không có lí do cũng không phải vì thích gây chuyện bất hòa. Phụ nữ chỉ giận khi họ còn yêu, khi họ quan tâm, họ thất vọng, họ đau lòng, họ mất đi niềm tin...không chỉ một lần, cùng một lỗi lầm. Điều này đôi khi còn đau hơn cả một lỗi lầm mới, chưa nhắc nhở bao giờ.

Thế nhưng, sau tất cả họ vẫn luôn ở đó, cùng những nỗi đau và cô đơn, lụi tàn. Vì một phần hạnh phúc mà quên đi chín phần đắng cay. Chính câu nói ấy mà phụ nữ mãi chẳng chịu một lần thương lấy bản thân. Phụ nữ ngốc phụ nữ làm đau chính mình. Suy cho cùng phụ nữ đau lòng nhưng nỗi đau lòng khi mất đi người thương càng làm họ sợ nhiều hơn thế. Nỗi sợ mất đi, nỗi sợ khiến họ yếu mềm và dại khờ đến quên đi mình cũng cần một hạnh phúc đúng nghĩa, được trân trọng được thấu hiểu.

Phụ nữ ngốc phụ nữ tha thứ bằng cái cách quen thuộc là lừa dối chính mình: anh ấy có lí do, anh ấy chắc không phải như vậy, chỉ nốt lần này, anh ấy sẽ thay đổi...hay vì mình vẫn còn yêu anh ấy. Vì còn yêu mà đau mấy cũng chịu. Vì còn yêu mà thiệt thòi cũng mang. Vì còn yêu mà dẫu cho vết thương có đôi lần rỉ máu cũng kiên cường không chịu buông tay. Vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn muốn gặp và được ôm vào lòng...chỉ vậy thôi là bao giận hờn cũng dễ dàng quên đi.

Một lần, hai lần đến nhiều lần sau nữa. Tôi vẫn luôn tự hỏi khi nào thì những người phụ nữ như tôi sẽ thôi gom vào mình những tổn thương. Và rồi tôi nhớ đến câu của Tô Vận Cẩm nói với Trình Tranh năm nào" em dạy anh nhé, thật ra rất đơn giản, tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng". Đúng thế, khi đủ tuyệt vọng, đủ vô tình, đủ mạnh mẽ thì yêu mấy cũng có thể rời đi. Tôi đã quyết tâm lắm. Đã không khóc và đã tự lấp nỗi cô đơn, trống trải của riêng mình. Chẳng còn ngồi hàng giờ chỉ để chờ tin nhắn, chẳng còn ngóng trông xem ai đó có tìm cách dỗ dành, chẳng còn đoái hoài và phiền lòng khi tất cả đã không như mong đợi...những gánh nặng chút bỏ, những vết thương lòng được chôn vào dĩ vãng. Tôi biết mình làm đúng và sẽ nên như vậy.

Cho đến một ngày tôi nhận được tin nhắn từ một người "xa lạ", tin nhắn nói nhớ, tin nhắn nói rằng thấy thật sự vô nghĩa khi vắng tôi. Bất giác bao ấm ức tưởng đã được chôn sâu bỗng từ đâu tuôn trào theo từng dòng nước mắt, nghẹn ngào nấc lên thành tiếng. Và trái tim, bao lâu đã không thấy nhịp thở cũng run lên, loạn nhịp không ngừng. Nhiều lắm những quyết tâm, mạnh mẽ có cố gồng lên thì giờ đây cũng tan như bọt biển rồi nhòe đi theo nỗi nhớ chôn vùi. Giận hay là không, buông bỏ như thế nào giờ cũng không quan trọng bằng nỗi nhớ và yêu. Lý trí ở đâu, chỉ một câu thôi mà sao lại tàn phá đến vậy.

Tôi thua rồi, chút ích kỷ sống vì mình cũng thua...

Phụ nữ là như vậy, quá dễ tha thứ, quá dễ mềm lòng...

Phụ nữ là như vậy, cầm lên được, bỏ xuống được, nói được nhưng làm không được...

Bởi dẫu có đau đấy, có nghẹn ngào có xót xa, nhưng sau tất cả trong tim họ vẫn chưa từng hết yêu. Có chăng cũng chỉ vì tuyệt vọng đến gục ngã mà nghĩ mình đã buông. Vì đau đấy, vì vết thương đã chai lỳ mà nghĩ rằng mình không còn cảm giác. Hóa ra không đau và cố để không đau, chỉ lúc này mới hiểu. Quyết tâm lớn lắm, nỗi đau cũng nhiều nhưng so với tim yêu và dại khờ thì bây giờ...chẳng còn là gì nữa.

Vậy nên các chàng trai ạ, hãy yêu thương cô gái của mình, bao nhiêu nhiều cũng nghĩ rằng không đủ. Phụ nữ là thế, mong manh và mềm yếu sau vỏ bọc kiên cường, chỉ vì yêu thôi mà mặc định cho mình mạnh mẽ. Nhưng ai biết đâu sau cánh cửa là nước mắt tuôn rơi, là nghẹn ngào tiếng nấc, là những vết thương tủi hờn chưa lần nào đếm hết. Sau cánh tay ôm là trái tim thắt lại vì đớn đau. Sau nụ cười là nỗi buồn chôn sâu vào đáy mắt. Sau những ngày dài là đêm thâu thao thức. Có ai đó đã nói với tôi rằng, nếu đau lòng thì hãy cố đừng khóc, bởi nước mắt vô tri nhưng luôn chứa hi vọng, một giọt nước mắt rơi là một niềm hi vọng cũng theo đó mà vơi đi. Câu nói ấy khiến tôi giật mình...phụ nữ...họ lấy đâu ra nhiều thế niềm tin cho người mình yêu sau những lần thất vọng. Hy vọng và thất vọng như một vòng luẩn quẩn. Đến cuối cùng, tin hay là không cũng là do từ tình yêu mà thành. Tha thứ hay buông bỏ cũng là do chấp nhận những nỗi đau mà đưa ra quyết định. Trong tình yêu, chẳng có ai mà không mong hạnh phúc.Trong tình yêu ai cũng có thể có cơ hội đặt nỗi đau xuống và bước đi trên một con đường mới. Một cô gái chịu chấp nhận bỏ qua những nỗi đau và tuyệt vọng, một cô gái chấp nhận lấy bao dung để ôm lấy chàng trai mình yêu hẳn là dũng cảm và kiên cường nhiều lắm. Ôm tình yêu ôm cả tổn thương vào lòng. Bởi sau tất cả họ đã lựa chọn tình yêu thay vì bản thân.

Hãy yêu thương cô gái của mình, hãy trân trọng và nâng niu khi hơn một lần họ đã vì bạn mà chịu những nỗi đau. Bạn có thể thay đổi, có thể gặp cô khác gái với trái tim hoàn mĩ chưa một lần tổn thương, có thể lắm chứ nhưng cô gái thứ hai, vì bạn mà hết lần này đến lần khác chấp nhận những nỗi đau thì tuyệt nhiên không thể. Cô ấy chưa từng rời đi, cô ấy là duy nhất. Trái tim càng tổn thương, càng hoàn mĩ, càng đáng được trân trọng. Không cần bù đắp, chỉ cần yêu thôi, một đời cũng không cần hối tiếc. Bạn không trân trọng, người hối tiếc sẽ là bạn chứ chẳng phải cô ấy. Tin tôi đi!