Sau Bao Tan Vỡ, Ta Có Nên Mở Lòng Lần Nữa?



Tại sao người ta lại cứ thích nghe câu chuyện về những nỗi buồn? Có lẽ là do ngoài kia có quá nhiều con tim đang tan vỡ, người ta chỉ đang cố tìm lấy niềm ủi an nơi những tâm hồn cũng đang phải chịu tổn thương, rằng cho ta được tự ngộ nhận là trên đời này cô đơn và đau khổ không hề đẩy hết vào thân ta. Vì có những sự nghẹn ngào mà ta chẳng dám gởi đến người cần nghe, có những âm thanh vang vọng từ từng đợt sóng xô nhau trong lòng mà giá như ta tự biết cách làm dịu lại thì thật tốt hơn bao nhiêu. Nếu như có ai đó nói với ta rằng chẳng sao đâu thì liệu ta có thấy tốt hơn chút nào không? Nếu như chỉ cần một người duy nhất hiểu thì liệu mọi thứ có nhẹ nhàng bất ấm ức đi được phần nào không? Ta vẫn cứ tự hỏi như vậy cho đến khi nhận ra rằng chờ đợi một nơi dựa giữa chốn chơi vơi có khi càng làm ta rã rời hơn bởi đợi chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là khi ta chẳng biết phải đặt con tim mình ở đâu.

Bước đi giữa cơn mưa ngày càng nặng hạt đã không còn làm ta thấy lạnh. Nhớ về ngày xưa đã không còn bồi hồi đến độ xót xa. Thời gian có lẽ đã chữa lành ta chăng? Thời gian rõ ràng đã bôi mờ ký ức lẫn tổn thương của thời đã xa. Vậy tại sao kể cả khi tổn thương không còn thì vẫn chẳng cảm nhận được nữa một ít hạnh phúc? Ta nhận ra mình trở nên lãnh đạm trước cả nước mắt lẫn niềm vui. Con tim nào bước qua tổn thương cũng đều như thế? Đã quá lâu thế nên ta cũng quên mất mình đã từng khóc, từng cười, và từng rung động như thế nào.

Vì ngày thì có nắng và đêm thì tắt nắng, nên lãng quên là chẳng đổi dời được. Ta phải bắt đầu lại từ đâu? Những mùa lạnh lẽo đã qua đi, cũng đến lúc ta cởi bỏ lớp áo đầy bụi phủ để đón lấy đợt gió đầu tiên. Khi mọi thứ lại bắt đầu sẽ có nhiều lắm những khó khăn, một lần nữa ta sợ bị làm cho tổn thương. Lần này ta sẽ chỉ bước từng bước một, chậm thật chậm dù có phải mất rất lâu. Liệu người còn bước về phía có ta?

Ta bất giác quan tâm đến người hơn bóng hình ai khác vì ta cảm thấy người cô đơn lắm. Người luôn bước đi một mình mỗi khi ta trông thấy. Ta nhìn thấy một người rất giống ta. Liệu có phải vì thế nên ta mới muốn đến bên người và nói không sao đâu, và rằng từ nay người không cần phải cố tỏ ra dẫu có một mình cũng chẳng hề gì. Giống như ngày đó ta hằng ước có một đôi tay nào đó đến nắm lấy tay ta vậy. Nhưng biết đâu người không cần đến ta? Suy nghĩ đó cứ làm ta do dự khi muốn bước về phía người.

Ta biết lựa chọn thế nào đây, rằng là lờ đi những rung động đang khẽ khàng mà ngày một mạnh mẽ này hay nhắm nghiền mắt lại rồi lao đầu vào một câu chuyện hư hư thực thực như lúc này. Bởi lẽ đứng trước sự lựa chọn này, đôi tay ta gần như bất lực và nằm ngoài vòng tính toán của lý trí. Bởi trên đời vẫn còn có những sự kết và sự bắt đầu được sắp đặt trước. Bởi đôi khi không thể là mãi mãi mà chỉ có thể đưa nhau một đoạn thôi. Thế cho nên khi còn được thổn thức ta sẽ để cho con tim thổn thức, và khi đớn đau cũng đừng nên hối hận vì đó là cái giá khi tự mình trao đi yêu thương.