Sẽ Không Ai Tổn Thương Bạn Được Nữa Khi Bạn Biết Yêu Chính Mình…



Tôi viết những dòng này dành cho những người đang trải qua những ngày tăm tối nhất trong cuộc đời họ từ trước đến giờ, những ngày mà vầng dương trên đầu như bị che khuất nên mọi thứ còn lại cũng tuyệt nhiên chẳng có chút ánh sáng nào. Khi ở tận cùng của nỗi đau, bão tố cứ liên tục kéo tới như muốn nuốt chửng, bạn quá mệt mỏi và gần như sắp bỏ cuộc. Xung quanh chỉ toàn là bóng tối và bạn không biết mình sẽ đi về đâu? Bất lực, mất định hướng, mất lòng tin vào chính mình… bạn cứ nằm đó rên rỉ với đống tàn tro sót lại.

Cuộc sống này quá khắc nghiệt và bất công – dù rằng bạn biết mình đang rất buồn, đang trống rỗng nhưng lại không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm nhận nỗi buồn cấu xé tâm can mình mà không biết làm gì hơn? “Thành tựu” lớn nhất của bạn lúc này chỉ có thể là thở ra và hít vào, ngay cả đến ăn ngủ bạn cũng không làm tốt. Thường xuyên bỏ bữa hoặc ăn như điên, ngày thì dính chặt vào giường, từ chối không gặp ai, đêm thì thức trắng một mình đốt thuốc. Tâm trí bạn là một mớ hỗn độn, không thể suy nghĩ gì hơn những điều tiêu cực. Dường như có gì đó bên trong bạn đang vỡ vụn, cảm thấy nó như đã hư hại đến mức không thể sửa chữa được – trái tim bạn.

Đừng lo, không gì là không thể, không ai phải chịu đựng tổn thương mãi hoài. Mỗi ngày bạn bắt đầu lại một lần nữa, cho mình có cơ hội trở về lại với chính mình. Có thể rất khó khăn và mất thời gian, nhưng chỉ cần bạn cố gắng một chút thì không gì là không thể.

Tuy nhiên, tâm trí đôi khi có thể đánh lừa bạn, bạn cứ tưởng tượng tình yêu của người ấy dành cho bạn không bao giờ có thể thay đổi. Bạn đã tin thế mà, đã yêu thế mà… Kết quả thì sao ? Hiện tại thì quá tối tăm và cô đơn, tương lai thì mập mờ phía trước. Bạn không biết mình có thể tin, có thể yêu ai khác một lần nữa như đã yêu không? Chỉ thấy cái bóng người ấy quá lớn, kỉ niệm bao nhiêu năm bên nhau cứ ùa về giày vò bản thân. Rốt cục, chúng ta sai ở chỗ nào? Sao lại ra nông nỗi này?

“Đời không như là mơ, nên tình mình cũng chẳng là thơ”, mỗi cuộc tình đều không có lí do để bắt đầu nhưng lại luôn tồn tại sẵn nhiều lí do để kết thúc. Biết trăm năm là hữu hạn, sao bạn cứ hoài phí thanh xuân vì những chuyện đã qua? Tương lai bắt đầu từ hôm nay, quá khứ là một bài học, nó dạy cho ta cách tự đứng lên khi ngã xuống. Cho dù ta có nằm ăn vạ bên nỗi đau bao lâu đi nữa thì cũng phải đứng dậy và đi tiếp thôi.

Bạn không cần phải bỏ qua cảm xúc của mình, dù bạn có lơ nó, tránh nó, cuối cùng cũng phải đối mặt với nó bạn mới vượt qua được. Nó chỉ ở lại những năm tháng bạn vẫn còn yếu đuối với nỗi đau của bản thân thôi. Một ngày tỉnh mộng bạn sẽ chia tay cơn đau của mình để trở về với cuộc sống tươi đẹp như một con người mới – dám yêu, dám chấp nhận. Loại can đảm trong tình yêu này không cần phải là anh hùng mới có được. Ngay cả Lữ Bố khôi ngô, hùng dũng còn sa lưới tình huống chi là bạn.

Tìm cho mình một niềm vui nhỏ, thay đổi vài thói quen tiêu cực, gần gũi với bạn bè và người thân hơn. Mọi thứ sẽ dần trở lại quỹ đạo của nó ngay thôi. Mọi người đều quan tâm và yêu thương bạn, sao bạn không biết nâng niu bản thân mình chứ?

Mặ dù tình yêu tan vỡ, hi vọng cũng vụt mất trong tầm tay nhưng bạn vẫn là bạn. Và khi bạn đã đau đủ nhiều, bạn đã sẵn sàng để có thể đi hết hành trình mang tên cuộc đời này, thì nó vẫn ở đó và luôn tươi đẹp chờ bạn khám phá.

Đừng sợ, cho dù cuộc sống là những lần thám hiểm hang sâu, rất nhiều nguy hiểm rình rập nhưng cũng rất thú vị, đầy kích thích, bạn vẫn có khả năng tự cứu mình. Không có cầu thì bạn xây cầu, không xây được thì đào hầm… Mọi thứ sẽ dần sáng trở lại khi bạn không ngừng cố gắng. Giây phút tự hào nhất chính là bạn đã thoát ra khỏi vực thẳm của nỗi đau bằng chính đôi chân của mình. Sẽ không có gì dễ dàng tổn thương bạn được nữa vì bây giờ bạn đã biết yêu thương chính mình.

Chỉ cần hít vào và thở ra, thật chậm rãi. Sẽ có cách, đừng lo!