Sống Xa Nhà, Mọi Thứ Thật Khó Khăn...
Con chỉ muốn về nhà thôi! Chẳng biết suy nghĩ này có phải là loại suy nghĩ ích kỷ hay không? Vì ở thành phố, con vẫn có những người bạn, trong số họ, ai thực tâm quan tâm con, con đều biết, chỉ là không muốn biểu hiện ra ngoài. Có lẽ bởi nhiều lần kỳ vọng, khiến bản thân thất vọng đã khiến con dần hình thành một lối suy nghĩ. Và con cũng không thể hiểu cảm giác của bản thân từ đâu ra, khi giữa những người quen, con chỉ cảm thấy mình lạc lõng. Con cảm nhận được những khoảng trống không sao lấp đầy nổi và không một ai có thể giúp con.
Những lúc như thế......con lại chỉ muốn về nhà thôi mẹ ạ! Ngủ yên trên chiếc giường của con, ăn bữa cơm mẹ nấu và ôm mẹ thật chặt để khóc nấc lên. Những điều tưởng như đơn giản ấy, vậy mà bây giờ con lại chẳng thể làm, trái tim bảo con buông bỏ hết mọi thứ đi, nhưng lý trí căn dặn con không được từ bỏ con đường mình đã chọn. Thế là con cứ ôm trong mình nỗi lo lắng vì phải tìm cách xoay sở cho cuộc sống của mình.
Lẽ ra lúc viết những dòng này, con phải nhắn tin cảm ơn mẹ đã sinh ra con trên đời, nhưng con lại cảm thấy quá mệt mỏi, quá đỗi buồn phiền, con sợ mẹ lo lắng, chỉ biết để bản thân yếu đuối một lúc.
Con thật sự không muốn ai nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của con lúc ấy, con chỉ muốn bỏ đi đâu đó một mình, nhưng mà thành phố tuy rộng, chỗ nào cũng toàn người là người.
Con thật sự chẳng biết đi đâu, chẳng biết dựa vào ai cả! Mẹ, xa nhà, sao mọi thứ lại khó khăn đến thế? Lớn lên sao con người ta lại nhiều tâm tư đến thế? Trưởng thành sao lại cô đơn đến thế? Toàn thân cam chịu những vết xước cứ liên tục rỉ máu mà khóc.
Mẹ, có phải mẹ đang vừa lo lắng, vừa phì cười nếu đọc được những dòng này? Lúc tuổi mẹ bằng tuổi con bây giờ, mẹ đã phải làm mẹ trẻ con, phải lo lắng đủ thứ trên đời. Ấy vậy mà con mới bị sóng gió cuộc đời xô nhẹ một tí đã chỉ tay lên, than thân trách phận, chỉ tay vào mặt người, nói kẻ xấu xa. Nhưng mà mẹ, con thật sự, thật sự muốn về nhà! Con mệt mỏi lắm, chỉ muốn ôm mẹ mà thôi!