Suốt Cả Tuần Trăng Mật, Chồng Chỉ Loanh Quanh Đòi Ôm Hôn Vợ



26 tuổi, Minh vội vàng lên xe hoa về nhà chồng. Cứ nghĩ lấy được chồng thành phố cuộc đời sẽ hạnh phúc nhưng nào ngờ, sau đêm tân hôn là cả một bi kịch mà Minh chẳng bao giờ ngờ tới, có thể nói nằm mơ Minh cũng không thể tưởng tượng nổi.

Minh quen anh khi cả hai cùng vào một tiệm cơm trưa. Hôm đó, tiệm khá vắng khách chỉ có hai người ngồi ăn với nhau. Thi thoảng Minh thấy anh nhìn cô cười điềm đạm. Thấy anh ăn diện bảnh bao lại hiền từ nên Minh sớm bị vẻ hào hoáng đó cuốn hút.

Sau hôm đó, thi thoảng Minh lại gặp anh. Tới một hôm khi cô vội vàng trở lại trực ca, anh gọi cô lại và xin số điện thoại. Tối đó, hai người nói chuyện rất lâu. Qua tìm hiểu, Minh biết anh tên T, nhà ở phố Hàng Trống. Anh đã 32 tuổi, nhưng chưa từng có một mảnh tình vắt vai.

Minh tin những lời anh nói, trừ một điểm đó là chuyện tình yêu. Cô cứ nghĩ, một người như anh làm sao mà chưa yêu ai được? Dù thế, bạn bè cô vẫn động viên “Cứ trai nhà mặt phố, bố mẹ có công việc ổn định là được rồi. Vả lại quan tâm gì đến quá khứ, miễn là anh ta chưa có vợ là được”.

Thấy bạn bè nói chí phải nên Minh không lăn tăn nữa. Sau hôm đó, cô vội vàng đi chơi khi được anh mời. Rồi chưa được 3 tháng sau, cô đã vội vàng kết hôn trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Khi đó, cô cứ nghĩ, trói được anh ta là được, không quan trọng chuyện yêu đương gì hết.

Minh cứ nghĩ, như thế là quá thân thiết, quá gần gũi rồi. Không thân thiết sao chiều nào anh cũng đòi đưa cô về.

Và thế, là đêm tân hôn cô phải sống trong sự hoảng sợ khi thấy anh có những hành động yêu đương thái quá. Thậm chí, anh còn không biết tới mệt mỏi. Đêm đầu tiên, Minh đành nhắm mắt chiều chồng, cô không muốn làm hỏng đêm tân hôn.

Sau hôm đó, anh đề nghị đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật. Minh cứ nghĩ anh muốn đưa cô đi thưởng ngoạn cảnh đây đó. Nhưng Minh đã nhầm, suốt cả tuần trăng mật, anh chẳng đi đâu mà chỉ loanh quanh ở nhà đòi ôm vợ, hôn vợ. Thậm chí, anh nói anh chỉ thích ngồi ở nhà ngắm nhìn cô.

Chiều chuộng anh để đúng đạo nghĩa vợ chồng, nhưng Minh lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Cô thấy chuyện quá thầm kín không dám tâm sự với ai. Nhưng rồi sau 2 tháng cô quá kiệt sức vì chồng, cô mới dám thổ lộ với bố mẹ và yêu cầu được ly hôn khẩn cấp.

Khi đó, cô vẫn còn rất yêu anh. Cô muốn được chung sống cả đời với anh, duy chỉ có điều ‘chuyện vợ chồng” khiến cô áp lực, mệt mỏi vô cùng.

Chiều nay, sau mấy ngày xa chồng cô bỗng dưng thấy nhớ anh. Lòng cô dấy nên bao câu hỏi, cô tự chất vất mình liệu có nên ly hôn vì chuyện đó hay không? Liệu có bao giờ cô ân hận vì quyết định ngày hôm nay? Nghĩ thế cô vội vàng ôm mặt khóc nức nở.