“Tết Năm Nay Em Là Đứa Con Gái Hư Hỏng”
Có lẽ em là người nhỏ nhất biết đến và gửi tâm sự cho chuyên mục. Em 19 tuổi. Em không không giống những bạn cùng tuổi khác, không đua đòi quần áo, không trang điểm, không ăn mặc khoe thân, không chụp ảnh post facebook. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa em là một cô gái ngoan. Tết năm nay em là cô gái hư hỏng.
Chỉ một tuần đón Tết Nguyên Đán, em bỗng thấy mình già đi rất nhiều. Có phải sự vấp ngã khiến cho chúng ta trưởng thành hơn? Em đã phạm một lỗi lầm tày trời. Em đã làm mất trinh và quan hệ với kẻ không xứng đáng được yêu. Bây giờ em thật sự rất sợ.
Vào đại học em có thích thầm anh trai của bạn em. Anh ấy đã đi làm nên trông rất chững chạc và nam tính. Tuy chưa một lần tỏ tình chính thức mà chỉ đứng xa nhìn trộm nhưng không hiểu sao anh ấy lại biết. Có lẽ là bạn em mách lại.
Anh ấy đã có người yêu và chưa bao giờ đáp lại tình cảm của em. Đã có những lúc em suy sụp khi chứng kiến họ bên nhau. Cũng có những lúc quyết tâm từ bỏ nhưng trong lòng không dứt được. Em không yêu sớm như các bạn, anh ấy là mối tình đầu của em.
Khoảng cuối năm vừa rồi anh ấy bắt đầu chủ động nhắn tin trên facebook cho em. Chỉ những tin nhắn vu vơ cũng khiến em nhảy cẫng lên như một con ngốc. Nhắn tin được vài hôm thì em nhận ra mình không chỉ thích đơn phương anh ấy mà đã yêu anh ấy. Yêu tới mức không thể nhìn hay nghe thấy gì ngoài những điều liên quan đến anh. Yêu tới mức không biết làm gì ngoài chờ đợi những tin nhắn của anh.
Giao thừa năm nay anh gọi điện mời em đi chơi. Khỏi phải nói là em đã sướng đến phát điên thế nào. Bất chấp bố mẹ mắng, em diện ngay một bộ váy đẹp nhất, thoa một ít son phấn của mẹ rồi lao đến với anh.
Em và anh đã đi dạo, lãng mạn như phim Hàn Quốc. Tối hôm ấy anh rất buồn, rồi bỗng anh tâm sự đã chia tay người yêu. Nghe anh kể chuyện, em rơi nước mắt vì thương anh lúc nào không hay.
Đêm hôm ấy mọi người đổ ra đường rất đông nên ồn ào không thể nói chuyện được, quán cũng không còn chỗ ngồi nên anh bảo vào khách sạn để tiếp tục tâm sự. Em ngốc lắm, lúc ấy chỉ đắn đo một chút rồi đi theo anh. Em không thể nghĩ được gì vì cứ mải bận lòng cho nỗi đau của anh. Em nghĩ mình thật may mắn khi là người anh tin tưởng và tâm sự. Vì thế em phải có sứ mệnh sưởi ấm cho anh.
Vào khách sạn anh ôm em và khóc. Rồi anh nói “anh thích em từ lúc nào”. Rồi anh hỏi “tin anh không”. Và anh hôn em. Chúng em đã làm chuyện đó. Em đã rất run nhưng trong đầu không hề lóe lên chút suy nghĩ phản đối. Em không biết do mình quá hư hỏng hay đã yêu anh nhiều tới nỗi chấp nhận trao đi tất cả?
19 tuổi em đã làm đàn bà. Về đến nhà, trong lòng em ngổn ngang đủ cảm xúc. Em vừa hân hoan niềm vui được anh yêu nhưng lại vừa hoảng loạn vì sự thật mình đã mất trinh.
Trông thấy bố mẹ, em rất đau lòng. Từ đêm ấy em không còn là đứa con gái ngoan của họ. Em quyết định sẽ giữ bí mật này suốt đời. Và nghĩ cho dù sau này không ai lấy em làm vợ, thì em chỉ cần yêu anh là đủ.
Anh mua thuốc tránh thai cho em rồi sau đó ngày nào cũng gọi điện tỉ tê làm em tạm quên đi điều sai trái đó. Mồng 3 Tết anh lại gọi rủ em đi chơi cùng hội bạn.
Anh đưa em vào quán bar rất ồn và phức tạp. Ở đó có cả bạn bè anh, các chị đều ăn mặc rất nóng bỏng. Anh ngồi ôm em vào lòng làm em thấy hơi hãnh diện. Điều đó có nghĩa là anh đã công khai em là người yêu.
Anh uống mấy ly rượu rồi bắt đầu cho hẳn tay vào sờ ngực và sờ đùi em. Em xấu hổ không dám hất tay ra vì sợ anh mất mặt với bạn. Những người kia đều làm thế với nhau cả. Rồi sau đó anh kéo em vào toilet và lại làm chuyện ấy. Hôm đó em có chống cự nhưng không được.
Đứa con gái ngu ngốc trong em vẫn cứ cố biện minh bao che cho anh rằng anh đang say không kiểm soát được ham muốn. Xong xuôi, anh mặc quần đi ra. Em ngồi lại sửa lại váy và khóc.
Một chị bạn của anh đi vào và ngồi xuống với em. Rồi chị ấy bảo đừng yêu anh nữa, anh ấy chỉ đang chơi bời và lợi dụng em thôi. Chị ấy nói nhiều, rất nhiều về anh.
Lúc đấy em bỗng như sực tỉnh, bấy lâu nay em chỉ yêu thầm mà chưa một lần tự hỏi con người anh ấy như thế nào. Mặc dù là anh trai của bạn nhưng bạn em đã đi du học từ khi em vào đại học nên hai đứa chẳng mấy khi liên lạc mà hỏi thăm. Em chỉ đến nhà nó chơi, tình cờ gặp anh rồi yêu mãnh liệt từ đó.
Em thật ngu ngốc phải không? Có lẽ là chị ấy nói thật, từ hôm mồng 3 đến giờ anh chưa gọi lại cho em lần nào. Lần này anh cũng không mua thuốc tránh thai cho em nữa. Anh đã vứt bỏ em như một thứ đồ chơi thật rồi.
Nghĩ lại em bị như vậy cũng đáng lắm. Chỉ tội cho bố mẹ đang tin tưởng một đứa con gái hư hỏng xấu xa. Hằng ngày đối mặt với bố mẹ, em chỉ muốn khóc vì giận mình.
Làm sao em có thể quên đi nỗi đau này? Mất trinh rồi em có thể trở lại là đứa con gái ngoan ngày xưa không?