Tết Này Em Vẫn Chưa Lấy Chồng...
Lá rụng hãy còn đang xao xác, chợt mưa phùn ngé thăm dăm ba hôm – cả đất trời háo hức, cỏ cây sau bao ngày giá rét bổng ngẩng cao đầu hứng lấy những giọt mưa tươi mát... Hình như xuân đang về!
Trên những nẻo đường quê, các bà, các mẹ tranh thủ buổi sớm ngày rằm tháng chạp, tay tung tẩy những làn, những túi chứa đầy những bó hành, cây kiệu, xếp xếp sấp san đôi chục men rượu nếp cái, vài ba cô gái ghé hàng hoa ngắm nghía chậu cúc, giỏ lan... tết đến nhịp nhàng trên từng thôn xóm, bản làng.
Tết quyện vào hơi mưa, hồ hởi trong tiếng nói của trẻ con, vội vàng trong những bước chân của người làm công, nông nàn và bình thản trong ánh mắt đầy dấu chân chim của các cụ già.
Riêng trong em, tết là những khoảng ngày lỡ cỡ: chưa người yêu, chưa lời hẹn ước, chưa muốn lấy chồng, em chưa muốn gói chọn trong hai từ "ổn định". Tết là những lời trách cớ: Sao vẫn chưa lấy chồng?
Nhưng em kệ, kệ thôi... ai sẽ là người sống thay những tháng ngày thanh xuân còn rạo rực được chứ? Chẳng ai cả, ngoài em....nên xin đừng hỏi nữa!
Ấy thế mà sự tự vấn, những trăn trở của cái tuổi chẳng còn đương độ xuân thì vào những ngày cuối năm bỗng dài dằng dặc, buồn tha thiết. Có gì để vui khi một năm đi qua tuổi trẻ của em cứ trượt dài trên đoạn đường đương độ già cỗi: chợt nhận ra 25 tuổi, hay tuổi 25 là cái tuổi không còn đủ sức trẻ, không còn đủ cuồng nhiệt, không còn đủ si mê để yêu 1 người đến chết đi sống lại...
Không phải không muốn yêu, không muốn thương? Ai chẳng muốn tìm cho mình một tri kỉ, ai chẳng muốn được che chở, được yêu, được thương, được vỗ về. Nhưng chưa đến thời điểm phù hợp, em chưa gặp được đúng người, gặp ai cũng cũng thấy mình không thể hòa hợp với người ta ở khía cạnh này, ở khía cạnh khác, nên chẳng thể gắn bó dài lâu mà tiến tới hôn nhân.
Rồi thấy chuyện tương lai còn rất nhiều điều mà mình cần làm trước như công việc, bạn bè, hoài bão và những ước mơ. Lại sợ rằng mình chưa đủ chín chắn để có trách nhiệm với ai đó, lỡ vì mình mà họ khổ, vì mình mà kéo họ lùi lại phía sau...
Nghĩ thấy tội! Em lại thôi, lại quay trở về với những tháng ngày lỡ cỡ của đời mình: không chồng con, không crush, công việc xêm xêm, mối quan hệ phức tạp ở mức độ bình thường.
Ấy mà những trách cớ của bà, của mẹ, của họ hàng và người quen làm mình cháy lòng, cháy dạ: Sao đến giờ này chưa có ai? Định không lấy chồng à? Hay để giới thiệu cho anh ABC XY nhé? Anh ấy làm nghề này, bố mẹ như này, chú bác như kia... vân vân và mây mây.
Tại sao người ngồi sau sao cứ phải vội vàng hơn người cầm lái? Đau lòng biết mấy!
Tết là gì? Tết không phải là những ngày mộng mị lưng chừng của niềm vui, tết là những ngày hạnh phúc, để trao lời yêu thương, để hi vọng, để đón chờ những điều tốt đẹp. Nên xin đừng quan tâm em bằng những lời hỏi thăm sáo rỗng.
Đến một thời điểm nào đó vào một ngày cuối năm, em sẽ an nhiên và hạnh phúc bên bến đỗ của cuộc đời mình, không giục giã, không vội vàng. Hôn nhân là yêu thương, là đủ chín, là gặp đúng người, đúng thời điểm, hôn nhân là tuổi 20, là 30 thậm trí 40 tuổi cũng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm!
Thế nên: Tết này em vẫn chưa lấy chồng./.