Thiếu Một Chút



Biết nói gì với mi nhỉ tên bạn ngốc nghếch của ta. Tình bạn của hai đứa đã trải qua được 4 năm, chưa đủ để gọi là dài, nhưng đủ để ta gọi mi hai tiếng Tri Kỷ. Ta có nhiều bạn, nhưng chẳng mấy ai thân thiết đến mức để ta có thể gạt bỏ chiếc mặt nạ mạnh mẽ của mình, để ta thoải mái mà bộc lộ cái phần con nít của ta như với mi. Giờ mi sắp bước sang một giai đoạn mới, ta biết mi băn khoăn lắm. Ta trước giờ cũng chưa hề nói với mi lời ngọt ngào nào, thậm chí còn toàn dành cho mi những lời đanh đá thôi, nghĩ lại thấy sao áy náy ghê đó. Thôi, ta viết những lời này dành tặng mi, trước khi mi lên xe bông nha.

Ta nhớ lần mi nhận tháng lương đầu tiên, mi cầm trong tay số tiền lương công chức ít ỏi đó chạy xuống nhà ta hồ hởi hỏi:

“Mi muốn ta tặng mi cái chi?”

Thực sự lúc đó ta rất cảm động vì ta biết mi quan tâm đến ta nhưng ta không muốn mi nhìn thấy những rung cảm trong ta, ta liền giở giọng lạnh tanh:

“Đồ chíp.”

Trời ơi, sao nhìn mặt mi lúc đó dễ thương quá mà ta cố nhịn cười. Một anh con trai 22 tuổi đời, cầm tháng lương đầu tiên hỏi đứa con gái về món quà chắc mi tưởng sẽ có câu trả lời lãng mạn, hoặc là cùng nhau đi ăn uống gì đó ấy hả? Nếu đơn giản như mi nghĩ thì đã không là ta rồi.

Mi nhăn mặt một lúc, rồi cuối cùng chở ta đi siêu thị, vào gian quần áo. Ta đứng giữa một giàn “khô mực”, lựa hết cái này đến cái kia từ đỏ, xanh, tím, vàng đưa lên hạ xuống giả vờ ướm thử rồi hỏi mi có được không, mi đỏ mặt đứng nhìn, không lắc cũng không gật. Chị nhân viên siêu thị đứng cười, nói mi gật đi cho ta còn mua, hỏi ta là hai đứa yêu nhau vui nhỉ, ta quay lại ngó lơ mi:

“Dạ, em cho bạn em tập trước mai kia đối xử tốt với vợ thôi ạ”.

Trên đường về, trời mưa to, hai đứa đứng trú mưa bên vỉa hè, đèn đường vàng mờ. Lạnh. Ta ôm món quà mi tặng như sợ rơi mất, ta đứng co ro không dám nhìn mi. Hai đứa, mỗi đứa một dòng suy nghĩ, đứng bên hiên dưới ánh đèn lấp loáng nước chờ mưa tan. Trong khoảnh khắc đó ta biết mi thực sự là một đứa con trai rất tốt, rất quan tâm ta, nhưng ta cũng biết rằng ta không thể thương mi được. Giây phút đó, mắt ta đã nhòe đi, chẳng phải vì mưa.

Mấy tháng sau đó, hai đứa lảng tránh nhau. Và rồi một buổi chiều mi hẹn ta uống cà phê chỉ để ngồi tám mấy chuyện vu vơ, nhưng ta biết, mi cũng đã chia tay cô bé kia. Hai đứa tại sao lại ngốc đến vậy cơ chứ? Chỉ đi song song bên nhau, chỉ quan tâm lặng thầm nhau mà chưa bao giờ dám nhìn vào mắt nhau để nói rõ lòng mình.

Ta biết, ta biết mi thương ta, và ta cũng sợ nhất khi biết rằng hai đứa thương thật thương, nhưng có những điều không phải chỉ thương nhau là đủ. Ta lựa chọn Tình Bạn, giữa ta và mi, để trên đường đời ta đi có những lúc ta yếu lòng, ta còn có mi để tháo gỡ chiếc áo khoác mạnh mẽ, để còn ngồi với mi tâm sự như hai thằng con trai. Ta có tàn nhẫn quá không?

Hôm trước khi ta gặp tai nạn, mi có hẹn gặp ta. Mi nói hãy đi cùng đoạn đường này với mi, một lần, rồi mi sẽ xin phép mẹ. Ta biết mi quá hiểu ta để tỏ tình bằng những lời ngon ngọt hay những món quà đắt tiền. Ta biết mi cũng đang đánh cược một lần để bước qua ranh giới của tình bạn. Nhưng giây phút đó, ta lắc đầu và quay lưng về phía mi, ta chọn cho mình con đường riêng để giữ cho ta một người tri kỷ. Ta biết, mi đứng đó nhìn phía lưng ta, ta hiểu cảm giác đó nhiều lắm. Nhưng có những ranh giới chúng ta không thể bước qua, ta xin lỗi mi, thật nhiều.

Ta nằm viện, mi vội vàng lên thăm, dẫn theo một cô bé xinh xắn giới thiệu là người yêu mi. Ta rất vui vì biết mi đã tìm được người đi cùng mi suốt quãng đời còn lại, chỉ hơi chạnh lòng rằng có thể những lúc muốn tìm một thằng bạn ngồi tám chuyện vu vơ, thì chắc sẽ không gọi điện thoại cho mi được nữa rồi.

Ta cảm ơn cuộc đời, vì đã cho ta gặp một thằng bạn dễ thương như mi. Sống thiệt là vui nha, ta ít khi gọi ai là bạn thân hay tri kỷ lắm đó. Vẫn là đôi bạn đi song song bên đời nhau như những phút ban đầu nha.