“Thôi Anh Lướt Nhanh Cho Em Nhờ!”



Nàng là một cô gái không những dễ thương còn khá giỏi giang, năng động. Công việc chính ở công ty, nàng luôn được sếp tin tưởng và khen ngợi. Nàng còn có một shop bán quần áo của riêng mình, thu nhập không tồi. Không ít đàn ông “xin chết”, nhưng cuối cùng nàng chọn chàng, một chàng trai không hẳn nổi bật nhưng giàu chí cầu tiến và sống có đạo đức.

Mỗi khi chàng dẫn nàng đi chơi với bạn mình, nhận được những cái tặc lưỡi xuýt xoa “ước gì được như anh ấy” của đám bạn là chàng lại vui như mở cờ trong bụng, tự hào về nàng lắm. Yêu một cô gái giỏi giang không chỉ được người khác ngưỡng mộ, mà còn có cái lợi vô cùng thiết thực nữa. Đó là bạn không phải lo lắng cho cô ấy. Cô ấy kiếm ra tiền, không ít là đằng khác, vì thế chẳng những cuộc sống vật chất của cô ấy đủ đầy chả phiền bạn bận tâm, mà cô ấy còn có thể mua tặng bạn những món quà giá trị, còn mời bạn được những bữa ăn sang chảnh, và tình phí thì có khi cô ấy còn trả nhiều hơn bạn!

Đúng vậy, thời buổi này phụ nữ cũng phải năng động, độc lập như vậy chứ! Mẫu các cô nàng yếu đuối, nhu nhược, thích dựa dẫm vào bạn trai, cần bạn trai cung phụng, che chở đã lỗi mốt rồi!

Yêu nhau được 5 tháng, chàng dẫn nàng về nhà mình ra mắt phụ huynh. Nàng chu đáo mua quà tặng bố mẹ chàng, em gái chàng. Nghe chàng kể về nàng, cả nhà chàng mắt ai cũng tỏa sáng lấp lánh, khen ngợi nàng hết lời. Nàng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mọi chuyện có vẻ thuận buồm xuôi gió rồi đây.

Đến bữa cơm, mẹ chàng giục 2 người đi chợ mua thức ăn. Đứng trước dãy hàng thực phẩm, nàng lúng túng ra mặt. Nói thật, ở nhà nàng, thi thoảng nàng mới xuống bếp giúp mẹ, và nàng cũng chỉ làm được những món đơn giản thôi. Còn chuyện chợ búa, cứ ra siêu thị thích mua gì thì mua, đâu có phải đứng giữa mê cung đồ ăn này để chọn xem cái nào tươi cái nào héo, cái nào ngon cái nào dở đâu!

Tay xách nách mang trở về, mẹ chàng liền tiến đến xem, không, là kiểm tra, thẩm định mới đúng. “Ái ui, rau héo chắc họ phải để mấy ngày rồi!... Cá này ươn rồi, sao cháu còn mua làm gì?... Dưa hấu này thì đảm bảo bổ ra trắng nhợt và nhạt toẹt…”, tiếng mẹ chàng vang lên như sấm nổ bên tai nàng. Nàng đúng là thất bại thảm hại mà!

Tuy không hài lòng nhưng mẹ chàng cũng chưa thể hiện thái độ gì, chỉ bảo nàng với chàng vào bếp nấu cơm. Chật vật, gian nan mãi nàng mới đánh vật xong bữa cơm. Mặc dù trong quá trình nấu nướng, chàng ở bên cạnh hết chê bai đến bĩu môi khả năng nấu nướng non nớt, kém cỏi của nàng nhưng nàng không để bụng. Chưa bao giờ một tay nàng đạo diễn mâm cơm phong phú như này đâu nhé, đây là lần đầu tiên!

Ngồi vào bàn ăn, mẹ chàng vừa gắp miếng cá lên đã vứt xuống mâm ngay: “Trời ơi, cá chưa chín à? Vẫn còn đỏ đây này!”. Bố chàng cho được miếng rau vào miệng liền nhăn nhó: “Mặn quá đi thôi!”, rồi lao đi lấy nước uống lấy uống để. Em gái chàng sau khi khảo sát 1 lượt thì kết luận: “Chẳng có gì ăn được cả, đồ như nấu cho lợn ấy!”. Nàng ngồi thẫn thờ, chẳng nói được gì. Đến câu xin lỗi cũng không thốt ra được.

Chàng có vẻ sượng mặt vì bạn gái, liền quay sang nàng chất vấn không kiên nhẫn: “Em ở nhà không nấu cơm bao giờ à?”. “Em có nhưng ít…”, nàng lí nhí đáp lời. Chàng thở dài một cái dài thườn thượt, như thể chán nản và thất vọng tràn trề. Bố mẹ và em gái chàng không nói gì thêm nữa, nhưng cứ nhìn khuôn mặt cau nó, nặng nề của họ thì biết, nàng đã bị chấm điểm âm rồi!

Buổi ra mắt của nàng kết thúc sớm hơn dự định. Đầu giờ chiều chàng đã đưa nàng về. Cứ nghĩ đến vẻ mặt sầm sì lúc nàng chào ra về của bố mẹ chàng mà nàng buồn nẫu ruột. Chàng đưa nàng vào một quán café, nói rằng có chuyện muốn nói. “Em xem thế nào đi học nấu ăn với nữ công gia chánh đi chứ, em vụng thế làm vợ sao được!”, chàng vào đề luôn không dài dòng. “Cứ nấu ăn ngon mới làm vợ được hả anh?”, nàng hơi bực với giọng điệu của chàng. “Chứ còn gì nữa! Phụ nữ mà không biết nấu ăn thì còn gọi gì là phụ nữ! Em vụng thế anh lấy về làm gì? Đừng nghĩ đến thuê người giúp việc, chỉ có lười với vụng mới làm thế thôi”, chàng cũng bực, vì xem ra nàng không ý thức được vấn đề.

Thực sự nàng không xác định sau này lấy chồng nàng phải chăm chăm vào phòng bếp, phần vì nàng đã đủ bận rộn rồi, thời gian rảnh lại muốn đi du lịch, làm đẹp, giải trí…, phục vụ những nhu cầu cá nhân. Một ngày chỉ có 24 giờ thôi, bắt nàng vừa kiếm tiền giỏi, vừa khéo nấu ăn, việc nhà đảm đang nữa thì nàng thực sự không làm nổi. Nàng cũng phải sống cho bản thân mình nữa chứ!

“Cái gì cũng muốn, thôi anh lên giời mà tìm thánh sống!”, nàng khó chịu gắt lên. Bị chọc giận, chàng cao giọng: “Em kém thì em nên học hỏi, anh cũng đâu có bắt em phải giỏi ngay đâu, trước khi lấy chồng giỏi là được. Nhưng không ngờ em lại là người như thế, uổng công anh nghĩ tốt và khen ngợi em bấy lâu nay, còn có ý định lấy em làm vợ!”. Nàng nghe thế, tự dưng lại muốn bật cười. Chàng nói cứ như thể chàng đang ban ơn cho nàng vậy, nàng từ bao giờ lại bị hạ giá trị như thế?

“Thôi anh lướt nhanh cho em nhờ!”, nói xong, nàng đứng lên xách túi đi thẳng. Vấn đề thuộc về quan điểm cố hữu này, không ai có thể thay đổi được ai cả. Nàng cũng không cần lãng phí thêm thời gian với người đàn ông đòi hỏi thứ mà nàng không thể đáp ứng nổi!