Tình Yêu Vốn Dĩ Không Cần Quá Tự Cao, Muốn Ở Cạnh Nhau Hãy Dẹp Bỏ Kiêu Ngạo



Người đàn ông đấy hét lên nói: “Mệt lắm rồi, em muốn làm gì thì làm”.

Cô gái đùng đùng đứng dậy bỏ về, nhưng bước chân và hành động lấy đồ trên bàn, hành động chậm đến mức không thể chậm hơn.

Anh ta mặc kệ cô gái đang cầm đồ để đứng lên bỏ về, mặc kệ sự tức giận, vẫn thản nhiên ngồi gắp đồ ăn vào bát. Anh ta gắp đến bốn năm lần cũng không gắp được một miếng thức ăn nào, sau đó anh ta châm thuốc, chỉ một hành động bật lửa thôi mà cũng không thể làm nổi.

Khi ấy, tôi mới thấy rõ ràng sự nực cười của tình yêu. Hai người đều rất yêu nhau, đều rất quan tâm đến sự hiện diện của đối phương nhưng lại vì thể diện và tự trọng của bản thân quá cao để rồi chẳng ai chịu nhún mình thỏa hiệp?

Anh ta đợi cô gái dừng bước không bỏ về, cô gái đợi anh ta đứng lên kéo lại để thôi không đi nữa. Nhưng sau cùng, chẳng ai làm theo được suy nghĩ của chính mình, hai người đều lặng thinh và để chính sự ích kỷ của bản thân đưa tình cảm vào bế tắc.

Tình yêu, chẳng lẽ luôn là như vậy. Một người quá kiêu ngạo, một người không chịu hạ mình, cả hai đều khăng khăng cho rằng bản thân luôn đúng để rồi đến khi bỏ lỡ lại ân hận cho rằng tại sao khi ấy không hạ mình níu tay.

Đừng ai nghĩ rằng, cũng đừng ai cho rằng, ai yêu nhiều hơn thì là kẻ thua cuộc, cũng đừng cho rằng ai hạ mình xin lỗi trước thì sẽ là người thua. Thực ra, tình yêu không phải chiến trường, không cần phân bì thắng thua. Chỉ có ai là người nỗ lực vì hạnh phúc của mình, ai là người không.

Đôi khi, đàn bà đừng quá trẻ con, và đàn ông đừng quá tự trọng. Hạ mình vì người mình yêu, chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ. Chỉ có kẻ ngu ngốc, mới ngồi và mong rằng đối phương sẽ hiểu mình đang cần gì.

“Tình yêu vốn dĩ không cần quá tự cao, muốn ở cạnh nhau hãy dẹp bỏ kiêu ngạo. Một người dừng bước và một người níu lại. Vậy nên tình yêu đừng tự cho mình là nhất, vì khi yêu bạn đã không còn chỉ có một mình”.