Tôi Giả Làm Sở Khanh Để Chia Tay Cho Em Đỡ Khổ
Tôi là một chàng trai 27 tuổi, người yêu cũng vậy. Vì năm nay đẹp tuổi nên chúng tôi tính sẽ tổ chức đám cưới vào cuối năm. Tôi thuộc dạng người dễ béo, tuy cao chỉ 1m74 nhưng nặng tới 98 kg, còn em là kiểu con gái ưa hoạt động, thích tập gym, thông minh, không xinh đẹp nhưng duyên dáng và vô cùng quyến rũ, đối với tôi là như vậy. Chúng tôi gặp nhau từ thời đại học nhưng lúc đó chẳng có chút ấn tượng gì về nhau vì cả hai đang có người yêu. Sau khi ra trường, tôi về quê hương công tác, vô tình gặp lại em tại quán cà phê nhạc. Sau vài ngày nói chuyện, nhắn tin qua lại chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Thú thực là sau sự tan vỡ của mối tình đầu kéo dài 4 năm đại học tôi rất khó để mở lòng mình cho người con gái nào bước vào. Vì vậy nhiều năm trời tôi chọn cho mình lối sống lặng lẽ và khép kín. Nhưng khi gặp, nói chuyện và hẹn hò với em, có một điều gì đó gợn trong lòng tôi khó nói nên lời.
Thời gian sau chúng tôi chính thức yêu nhau. Mọi chuyện trở nên tồi tệ từ khi bố mẹ biết tôi có người yêu. Sau khi hai đứa đã quyết định cuối năm về với nhau, tôi nói sẽ về thưa chuyện cùng gia đình trước, em muốn tôi ghi âm lại cuộc trò chuyện của gia đình. Tôi đồng ý và mọi thứ bắt đầu phức tạp. Bố mẹ tôi chưa tiếp xúc trực tiếp với em mà chỉ nhìn ảnh trên mạng xã hội, khi tôi nói chuyện cưới xin, bố mẹ tỏ thái độ khó chịu và chê em bằng tuổi nên già, rồi bảo em cười hở lợi, người bé nhỏ, học hành kém vì em chỉ học cao đẳng rồi liên thông lên một trường đại học rất bình thường.
Trước những lời chê bai của bố mẹ, tôi một mực bảo vệ em. Tôi hỏi bố mẹ nếu mình vẫn quyết lấy em thì sao? Bố mẹ tôi nói rất rõ ràng: “Lấy vợ là do con quyết định, lựa chọn. Con tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình, còn nếu quyết lấy bố mẹ cũng chịu thôi”. Em nghe xong đoạn ghi âm thì không quan tâm tôi yêu em thế nào, bảo vệ em ra sao, quyết tâm chống lại cả gia đình để cưới em mà chỉ thấy những lời của bố mẹ tôi xúc phạm đến lòng tự trọng của em, cộng thêm những lời khuyên mà bạn bè dành cho em.
Em muốn chia tay, đuổi tôi về. Từ hôm đó tôi gọi điện hoặc nhắn tin em không trả lời, chỉ khi tôi sang tận phòng trọ của em thì chúng tôi mới có thể nói chuyện. Sau mỗi lần nói chuyện em lại khóc, lại thức đến 3- 4 giờ sáng. Tôi biết vì theo dõi trên mạng xã hội. Tôi thực sự xót xa và không muốn người yêu mình đau khổ thêm nữa, nhưng bản thân lại không đủ dũng cảm để buông tay, trả tự do cho em. Tôi quyết định trước khi em đi du lịch 4 ngày ở Đà Nẵng với công ty sẽ chia tay để ngay sau đó em sẽ có một chuyến đi chơi cho nguôi ngoai.
Tôi đến phòng em và nói rằng mình chỉ lợi dụng em để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, rằng tôi sẽ không bao giờ cưới em vì gia đình là trên hết, không ai có thể thay thế bố mẹ. Tôi nuốt nước mắt vào tim, cười khẩy với em. Tôi yêu cầu em cắt đứt mọi liên lạc, đừng làm phiền tôi nữa. Em tát tôi và nói tôi đi đi. Thời khắc đó tim tôi như vỡ vụn. Đã một tuần trôi qua tôi chỉ biết vùi mình vào công việc để quên em nhưng cả trong giấc mơ hình ảnh em cũng theo vào. Tôi rất cần sự tư vấn của quý độc giả. Một lần nữa xin chân thành cám ơn.