Trăn Trở Của Đàn Ông Luôn Là Sự Thành Công, Còn Phụ Nữ Lại Là Tuổi Trẻ…



Có một dạo mà tôi bị khủng bố về chuyện lấy chồng kinh khủng. Không phải là vì tôi ế ẩm tới mức không một ai thèm ngó ngàng tới, mà bởi vì tôi đã có người yêu – và vẫn đang yêu người đó bằng một câu chuyện tình rất đẹp đấy thôi. Nhưng người ngoài cuộc lại không ngừng lo lắng cho chúng tôi. Ai nấy cũng bủa vây bằng những câu hỏi về chuyện bao giờ thì cho ăn cỗ, bao giờ hai đứa mới về chung một nhà… Những câu hỏi quan tâm cứ lặp đi lặp lại ngày càng nhiều, từ ngày này sang tháng nọ, cho đến lúc chúng tôi mắc mệt vẫn chưa thôi…

Chuyện cưới xin, giá như đừng ép uổng, thì sẽ vui hơn nhiều chứ?

Anh người yêu hơn tôi một tuổi, chúng tôi bây giờ đều là những cá thể độc lập, kiếm được bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu. Vậy mà có những tháng còn "âm vô cực", cho nên chẳng đứa nào dám ỏ ê đến chuyện sẽ cưới đứa nào. Nghĩ mà xem, đến thân mình còn chưa tự nuôi nổi, thì dám đèo bồng thêm ai? Mà cưới nhau về, không có thêm thành viên mới, lại miệng đời dèm pha dị nghị, mệt lắm chứ đùa!

Cho nên chúng tôi đều thống nhất với nhau rằng, đợi anh ấy thêm một khoảng thời gian nữa, cho đến khi kinh tế đủ vững, ít nhất thì cũng có chút vốn liếng để tự tin đèo bồng thêm hai nhân khẩu, thì chúng tôi mới về chung một nhà. Người trong cuộc là chúng tôi vẫn thấy đó là một bài toán dù khó, nhưng cũng đã tìm được đáp án cả rồi. Nhưng người ngoài cuộc thì không.

Người ta bắt đầu e ngại rằng chuyện cưới xin nếu cứ để dài dai dẳng thì người thiệt thòi mãi mãi là người phụ nữ. Người ta cũng bắt đầu e ngại rằng khi có chút thành tựu, đàn ông dễ dàng quên đi bóng hồng đã hy sinh những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của mình để khiêm nhường lặng lẽ chờ đợi anh ta. Người ta e ngại nhiều thứ lắm, mà toàn là những chuyện đúng thôi. Cho nên tôi không thể cự cãi, lại càng không thể biện minh. Giữa tình yêu của chúng tôi lúc bấy giờ, chỉ gói gọn trong hai câu hội thoại nhỏ:

"Em có quyết chờ anh không?"

"Em chờ anh."

"Em có tin anh không?"

"Em tin anh."

Vậy là xong, tôi bán đức tin của mình cho mây trời không đắt lắm, cứ hồn nhiên tin và yêu, cho tới tận bây giờ…

Bằng tuổi tôi, cũng có nhan nhản những câu chuyện tình yêu khác tương tự. Khi mà một cô gái yêu một người đàn ông không lớn hơn mình nhiều tuổi, đồng nghĩa với việc cô ấy phải chọn lựa ở bên cạnh và chờ đợi cho người đàn ông ấy trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Muôn đời vẫn là con gái thì suy nghĩ nhiều hơn đàn ông, và sau đó hệ lụy kéo theo là nhanh già nua hơn nữa.

Cô em gái của tôi cũng rơi vào vòng lặp tương tự, khi mà người yêu chỉ hơn một tuổi, và vẫn chưa muốn tính tới chuyện lập gia đình, bởi vì sợ hãi trách nhiệm, sợ mình chưa đủ chín chắn, sợ nỗi sợ về kinh tế… Sợ rất nhiều!

Sau mỗi câu chuyện của hội chị em, cứ thấy em tôi thở dài thườn thượt: "Em chỉ sợ em già, em xấu, lúc ấy mà anh ấy không lấy em thì coi như em chẳng còn gì cả!"

Phải công nhận một điều rằng, cái mốc 25 tuổi của đời người có quá nhiều nghiệt ngã. Là đàn ông thì mới đang bắt đầu loay hoay giữa công danh và sự nghiệp, chưa một ai muốn nghĩ đến chuyện lập gia đình. Còn với phụ nữ thì bắt đầu sợ hãi sự già nua, sợ thanh xuân trôi nhanh như một cái chớp mắt, sợ sự không ổn định, sợ những lời hứa hẹn không bền…

Và nếu như sau một vài năm chờ đợi, đàn ông gần như sẽ có được trong tay sự thành công, hoặc không, thì cũng thành nhân. Nhưng phụ nữ thì chưa chắc sẽ có được một gia đình hạnh phúc.

Vì sao phụ nữ phải sợ hãi thời gian yêu lâu đến vậy? Không phải là họ không có niềm tin vào người đàn ông mình yêu, mà chẳng qua là họ không có niềm tin vào tình yêu đó thôi. Bởi vì phụ nữ thông minh luôn biết rất rõ, rằng tình yêu không thể là mãi mãi. Tình yêu sẽ không đậm sâu theo thời gian, mà ngược lại còn có nguy cơ lụi tàn đi rất nhanh. Tình yêu chỉ là chất xúc tác để kết nối hai con người xa lạ, hai tâm hồn đến với nhau thở ban đầu mà thôi.

Có lẽ, vì chúng ta đã chọn yêu nhau, nên ngoài chọn trao tin tưởng vào nhau thì không biết làm gì khác hơn cả. Thôi thì hãy cứ để cho đàn ông ông vẫy vùng với mơ ước thành công của họ, còn phụ nữ vẫn cứ lặng lẽ khiêm nhường để tin và yêu đi. Chỉ có điều, hãy yêu và tin người biết trân trọng thanh xuân của bạn, không phải là người hứa hẹn những lời nói xuông, mà là người sẽ thấy vì trách nhiệm với bạn mà cố gắng, mà phấn đấu, để đem đến cho bạn một tương lai thỏa đáng hơn!