Trong Bóng Có Bóng, Tay Nắm Chặt Tay

5 giờ chiều.

Nắng nhạt dần, lặng dần. Bầu trời như một dải lụa mềm mại đang được nhuộm dang dở, lơ đễnh, chầm chậm dõi theo cái ồn ã của nhân gian. Tiếng người xe giao thoa thật là náo nhiệt. Âm thanh ấy cứ như ngưng đọng trong không gian và trải dài trong thời gian vô tận. Mọi giác quan vì vậy cũng như kéo căng ra, đau đớn. Không hiểu vô tình hay hữu ý, trái tim tôi dường như đang lên tiếng, lặng thầm rải từng nốt một theo bong hình cô gái nhỏ yêu thương. Như khắc sâu trong tim tôi nỗi hoài vọng ngóng trông hãy còn rỉ máu. Như gọi tôi về một miền kí ức đau đáu, nơi tôi đã từng ngửa cổ lên trời và tha thiết cầu xin…

Chuyến xe buýt xa lạ đưa một thằng thanh niên 20 tuổi chân ướt chân ráo lên thành phố hoa lệ. Vâng, “hoa cho những người giàu và lệ cho những phận nghèo”, tác giả một cuốn sách mà tôi ưa thích đã nói như vậy. Tôi đặt chân vaò đại học, dừng bước tại thành phố này với một suy nghĩ duy nhất: thay đổi số phận. Cái nghèo đã bám riết những ngày thơ ấu của tôi. Tôi không thể nhớ bao nhiêu lần mẹ tôi rơi nước mắt bởi cái từ ấy. Những giọt nước mắt cay và ấm. Người phụ nữ duy nhất của gia đình với vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi hang ngày chỉ cho phép mình được yếu đuối khi ở trong góc tối, khi nghĩ rằng đứa con ngây ngô đã chìm vào giấc ngủ êm đềm. Ngày đo, tôi hay giả vờ ngủ và thâm trách bản than không hiểu đã làm gì sai mà khiến mẹ phiền lòng ? Dĩ nhiên, tôi chưa bao giườ đem cái suy nghĩ mà sau này tôi cho là ngờ nghệch ấy nói với mẹ tôi. Lời tự vấn lương tâm ấy cứ đeo đuổi và ám ảnh tôi. Cho đến cái ngày tôi coi “nghèo” là kẻ thù, ngày tôi hình dung ra cái nỗi lo cơm áo gạo tiền một cách tường minh nhất là khi biến cố đến với gia đình tôi. đấu mốc đoi mứt mẹ tôi them mờ nhòe và ảm đạm, đôi vai bố chai sần cùng bàn chân mưng mủ và sưng húp mỗi lần trái gió trở trời…

Bố tôi thất nghiệp.

Xe phanh gấp. Dòng hoài niệm trong tôi ngắt quãng. Tất cả những hình ảnh hiện hữu mờ dần rồi biến mất. Nhắm mắt lại, quá khứ như một lời thổn thức. Tôi hít một hơi thật sâu với mong muốn lắng đi nụ cưòi gắng gượng của mẹ, lời bố tôi dặn trước lúc tôi rời xa: “Cả nhà trông cậy vào con”

Tôi xuống xe, vác theo chiếc ba lô nặng trịch cùng vài ba cái túi lớn nhỏ. Mẹ tôi luôn là người chu đáo. Bà luôn chuẩn bị đầy đủ cho thằng con trai duy nhất. Tôi cần một chỗ ở. Sẽ chẳng hay ho gì nếu tôi tiếp tục lang thang như thế này.

“Hiếu à?”

Một giọng nữ. Tôi bất giác giật mình. Giữa nơi xứ ngưòi, tôi như một hạt cát vô định, làm sao có thể “may mắn” có một người quen? Tôi cười mhạo chính mình, đúng là ảo tưởng. Song trí tò mò và niềm hi vọng nhỏ nhoi nhóm lên trong long tôi. Vô lí thật…

“Hiếu!”

Lí trí trong tôi không thắng nổi phản xạ than thuộc khi có người gọi tên. Ngay khi tôi xoay người, trái tim tôi đã đập chậm lại một nhịp. Em đứng đó. Ngay trước mặt tôi, tinh nghịch và nhỏ bé. Cái điệu đá long nheo dễ thương trên gương mặt phiến hồng khiến mọi tế bào trong tôi rung rinh đến lạ. Không để tôi kịp phản ứng trước cuộc gặp lại bất ngờ này, những ngón tay dài và ấm của em chậm rãi lưu lại nơi khuôn mặt tôi, nơi đôi má đang đỏ dần vì một lẽ hiển nhiên. “Em đã gặp lại anh rồi….” Em nhướn người, vòng tay quanh cổ tôi, tinh nghịch giật giật những sợi tóc mỏng manh sau gáy.

Em dẫn tôi đến khu trọ nơi em đang ở. Những gì tôi ấn tượng về khu trọ này chỉ là ngôi nhà nằm sâu trong cái ngõ ngoằn nghoèo, sâu hút. Thật khó mà phát hiện giữa nơi phố xá đông đúc này. Em khéo léo xin cho tôi căn phòng đối diện phòng em ở. Đó là nơi có ô cửa sổ nhỏ xinh mà ít ai ngó tới. Để mỗi lần thấy nhớ, em sẽ dễ dàng ngó cái đầu ngỗ nghịch trông về phía bàn học tôi ngồi. Em giải thích với tôi như thế đấy. Cái tính trẻ con ngày tôi quen em vẫn không khác xuă là bao. Tôi lặng lẽ nhìn em. Có lẽ chưa bao giờ trong đời, đôi mắt tôi trở nên trìu mến đến vậy. Hình như bắt gặp ánh mát tôi dành cho em bà chủ trọ nhìn tôi một lát rồi quay đi với cuộc điện thoại của mình.

Tôi và em chưa một lần biết nói câu yêu đương. Cái nghèo lại là thần Cupid đưa chúng tôi lại với nhau. Ban đầu, mẹ tôi vì đồng cảm với tình cảnh lẻ loi của hai mẹ con em mà quen biết. Sau đó, tôi và em bị gán với nhau. Có lần mẹ hỏi tôi, có muốn mai này em là vợ, tôi quay ngoắt, buông câu trả lời. Mẹ tôi phì cười. không lẽ bà biết trước được thứ tình cảm ngây dại giữa hai đứa trẻ cùng đang sống trong nghèo khó?

Em như một mồi lửa, bén vào cuộc đời tôi. Giữa sự thiếu thốn trăm bề, ngọn lửa ấy với tôi trở thành món quà vô giá. Nhưng một ngày em đột ngột rời đi. Chiếc xe ôtô mang biển số xa lạ lăn bánh từ căn nhà rách nát của em. Tôi hụt hẫng và bất ngờ đến lạ. Tôi vùi mình trong nỗi đau không thể gọi tên. Tôi yếu đuối. Tôi thừa nhận. Tôi lao đầu vào học và làm thêm đỡ đần cha mẹ. Tôi lầm tưởng, tôi sẽ quên được em. Cơn gió vô tình, chợt đến rồi chợt đi. Không hiểu có phái sự an bài của số phận. Tôi gặp em giữa thành phố này.

Em rủ tôi bắt một chuyến xe vòng quanh thành phố. Nhà tôi nghèo, tôi không cho phép mình được tiêu hoang tiền mồ hôi xương máu của bố mẹ. Tôi không nói, dường như em cũng hiểu. Cảm giác được ai đó thấu hiểu tâm tư nó ấm áp và kì diệu đến lạ lùng. Hai đứa ngồi cạnh nhau. Không ai bảo ai mà đôi tay tự tìm tới nhau mà nắm chặt. Em cọ cọ cằm vào vai tôi – thói quen đáng yêu khó bỏ - rồi líu lo kể chuyện. Em chưa hề giải thích hay hay nhắc tới lí do, vì sao ngày ấy, em đột ngột xa rời tôi. Bên nhau, hoà vào nhịp thở của nhau, với tôi khi ấy, đó là thứ quà xa xỉ. Chúng tôi lang thang nhiều nơi. Bóng hai đứa đổ dài trên nền đường bê tông xám ngoét. Trong bong có bong, tay nắm chặt tay. Lối về khu trọ trở nên lung linh và lãng mạn như một bức phù điêu mà màn đêm lỡ tay đánh rơi trên chốn nhân gian nhiều sự thay đổi.

Em nhắc lại chuyện mẹ tôi trêu em có thích tôi không. Em nói rằng em đã nói là không, là nói dối. Tôi gật đầu, hỏi em có biết tôi đáp mẹ tôi ra sao mà khiến bà cười suốt. Em đoán không ra. Bàn tay giữ chặt tay tôi mà ngúng nguẩy như một đứa trẻ.Lúc đó, tôi thì thầm vào tai em rằng: “Anh nói là, con không thích em í đâu. Xấu mù!” Em nhăn mũi, “ều” một cái rồi huých vào bụng tôi. Người tôi lảo đảo rồi khuỵu xuống, dù trong tâm muốn phá len mà cười. Có lẽ không nghĩ tới điều này, em vội vã đỡ lấy tôi. Tôi ngước lên nhìn em. Giờ tôi mới nhận ra, em gầy đi nhiều quá, đôi mắt lo âu và hoảng sợ chỉ chực trào nước mắt. Tôi mỉm cười tinh quái. Ngỡ tưởng em hờn dỗi, nhưng không, em vòng tay qua lưng tôi, thổn thức. Tôi đơ người trong giây lát:”Anh xin lỗi”. Em chầm chậm ngẩng lên nhìn tôi, mắt hẵng còn ươn ướt. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đang thình thịch nhảy loạn. Con sóng từ miền kí ức ngọt ngào âm ỉ trong tôi, đánh bại những phân tích lí trí. Tôi hôn em. Tôi chưa bao giờ quên được em. Trong bóng có bóng, tay nắm chặt tay. Khoảnh khắc lạ lùng len lén in sâu nơi trái tim tôi.

Trăng nhàn nhạt. hai đứ trở về mà chắc ai cũng ngổn ngang suy nghĩ. Tôi ngó đầu qua ô cửa nhỏ xinh để trông thấy nụ cười trêu chọc tươi rói của em. Nhưng lạ quá, em đã ngủ rồi ư? Chợt nhớ hôm sau phải tới trường, tôi cẩn thận đóng cửa lại. Giật mình khi thấy khuôn mặt người đàn ông trung niên ngoài cổng khu trọ. Có lẽ là người tới thuê. Tôi không nghĩ gì nhiều mà ngủ luôn tới tận sáng. Ngày hôm sau, khi bứơc ra cổng, tôi phát hiện những mẩu thuốc lá và gạt tàn rơi vãi nơi trước cổng.

Chúng tôi yêu nhau được một tháng. Tôi hài lòng với lịch trình hiện tại của mình. Đùng một cái, mẹ tôi báo tin bố tôi bị nhóm giang hồ đánh cho sống dở chết dở. Tôi vội vàng về quê. Bbố tôi bị đánh mà chính ông cũng không hiểu lí do. Tôi nổi điên lên, mẹ tôi khóc sướt mướt. đúng lúc ấy, tôi nhận được cuộc điện thoại. Số lạ. Tôi nghe máy rồi nhanh chóng về lại thành phố. Chính tôi bị đánh đến bầm dập. gưong mặt người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt tôi. Ông ta thừa nhận là kẻ đầu xỏ “vô tình’ đánh cha tôi. Chiếc áo ông ta đang mang nhăn nhúm lại như những gương mặt linh hồn thảng thốt. Những hình xăm xanh đỏ thể hiện uy quyền của một đàn anh được giang hồ coi trọng. Tôi muốn phỉ nhổ vào mặt ông ta sự khinh bỉ, Nhưng lúc bấy giờ, khi ngón tay ông ta dí vào trán tôi cùng lời nói hăm doạ, máu chảy nơi huyết quản tôi như ngưng trệ. Tôi sợ ư? Không. Tôi đã thấy ông ta. Tôi mỉa mai chính mình lẫn sự ngây ngốc trong tôi. Cô gái nhỏ dễ thương của tôi mang gương mặt giống ông bố một cách hoàn hảo .

Tôi tỉnh lại. Cả người đau nhức. Những lời ông ta nói vẫn còn xoáy sâu vào tri óc: “Mày tránh xa con tao ra, thằng rẻ rách” Đây vẫn là căn phòng trọ, kia vẫn là ô cửa sổ nhỏ xinh, song tiếng mẹ tôi lại khản đặc trong không khí: “Con tỉnh rồi” Tôi cử động, mẹ dịu dàng đỡ tôi dậy. Không chỉ có mẹ tôi, mà cả mẹ em nữa. Đó không còn là người phụ nữ quê mùa với mái tóc khét mùi nắng gió lầm lũi nuôi con trong tiềm thức. Thay vào đó, bà ta toát lên sự sang trọng, quý phái mà tôi chưa một lần tưởng tượng. Bà ta muốn nói chuyện với tôi. Tôi gật đầu, mẹ tôi lặng lẽ bước ra ngoài.

“Nó đã xin bố nõ cho cháu cùng bố mẹ được yên ổn. Bác xin lỗi vì những gì ông ấy làm….” Bà ta chậm rái, tay vớ lấy chiếc túi xách hang hiệu “Nó luôn không thừa nhận ông ấy….”

“Em ấy đâu?” Tôi ngắt lời.

Một loạt các sự kiện dần chắp nối lại trong tôi. Giờ tôi đã hiểu chiếc xe ôtô từ đâu mà tới, vì sao bố tôi đột ngột thất nghiệp, vì sao em sống nơi nhà trọ trong ngõ nhỏ tin hin, vì sao em luôn cẩn thận trao tới tôi những tình cảm chân thành nhất, vì sao khi tôi hài long với cuộc sống, bô tôi đột ngột bị đánh, bà chủ trọ là mắt xích ở đây… Vì sao? Vì sao? Chỉ bởi cái lẽ đơn giản: Vì em yêu tôi, thằng khố rách áo ôm, vì em là đứa con nay được thừa nhận, vì bố em không muốn tương lai của em phải nghèo khó và chui nhủi…

“Bố con bé đưa nó sang Mỹ rồi…” Bà ta dúi tiền vào tay tôi rồi bứoc đi.

“Thình thịch” đầu tôi như muốn nổ tung vì đau đớn

“Thình thịch” Thứ chất lỏng nóng hổi tuôn ra nơi khoé mắt, lăn trên gò má tôi. Dường như muốn xuyên thấm vào vết thương còn chưa khô miệng, dưòng như muốn lưu lại nơi bàn tay người thương thường vỗ về….

Hiếu hài long với công việc của mình, với ngôi nhà khang trang cùng khu vừơn đầy tiếng véo von và tràn ngạp hương hoa. Anh trở về căn trọ xưa, nơi có ô cửa nhỏ xinh mà trước đây anh chưa bao giừo đóng. Không hiểu anh đã đứng đó bao lâu. Rang chiều trên cánh chim nhỏ cũng dân tắt. Anh đưa tai mình lên, chạm vào khung cửa bị đóng. Anh chợt sững lại, vội vã rời đi.

Thì ra, ít ai để ý, trên khung cửa có dòng chữ được khắc nguệch ngoạc:” Nữ chủ nhân đã rời đi”

Có lẽ, sẽ sớm thôi, đôi tay người thương sẽ tự tìm tới nhau mà nắm chặt, ô cửa sổ ấy sẽ lại được mở rộng ra và tràn ngập ánh mặt trời……..