Tự Dưng Thấy Mình May Mắn Vì Giờ Vẫn Ế...



Mình không biết bao tuổi có người yêu là đúng thời điểm nên cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi không có người yêu thì gọi là bịế. Nhưng đi qua mấy năm tuổi trẻ,cái tuổi chúng ta hay gọi là tuổi thanh xuân của một đời người ý, tự dưng thấy bạn bè mình kể chuyện tình yêu, có những mối tình thế này thế nọ, yêu rồi chia tay thì mình cũng ngộ ra là tuổi này là tuổi biết yêu thật sự rồi nè. Nên nếu ai không có người yêu ngoài 20 này chắc là "bị ế"hả??

Mình cũng đã biết yêu rồi chứ, vì theo đúng nhịp sinh học, theo đúng tâm lý, theo đúng cái sự phát triển bình thường thì hai mấy rồi biết yêu là chuyện bình thường phải hem? Cơ mà biết yêu là một chuyện, nhưng có một tình yêu thật sự, người ta hay gọi là yêu nhau thì lại là chuyện khác. Biết yêu thì có thể là được yêu lại hoặc chỉ yêu mà không được người ta yêu lại và chúng ta gọi đó là tình đơn phương.

Nghĩ cũng hơi lạ, ngoài 20 mà vẫn chỉ đi con đường một chiều, vẫn nghĩ là dù thời nào thì "Trâu phải đi tìm cọc" chớ không thể có điều ngược lại. Mình là con gái mà phải giữ giá nữa chớ. Cái tư tưởng đấy cộng với mang trong mình dòng máu của người phụ nữ Á đông nên dù có yêu ai nếu người ta không chủ động thì cũng ngậm ngùi và cho mối tình đấy vào dĩ vãng từ từ.

Người ta bảo còn nhỏ thì nói chuyện toàn học và chơi, ăn rồi ngủ. Lớn thêm tí nữa thì chuyện ca nhạc, phim ảnh, thần tượng nọ kia. Đến khi hết hai giai đoạn đó rồi thì có thêm chuyện yêu đương nữa, mà cái chuyện này thật là nói chả khi nào có nội dung cụ thể, nó muôn hình vạn trạng lắm. Nhưng về cơ bản là đứa này đang yêu đứa kia, bạn gái đó đẹp xấu thế nào, bạn trai kia tính tình ra làm sao, bọn nó hợp hay không rồi mấy bữa chia tay.,. rồi thì sao chúng ta vẫn ế, chúng ta có đến nỗi nào đâu rồi lại tự an ủi bản thân "ế là xu thế " "ế để các chế phải thèm"...

Đấy cái tuổi trẻ đầu đời mà những câu chuyện mang tên tình yêu nó nhiều vô kể thế đấy. Nhưng cái phần đang nổi cộm lên như cái tảng băng nổi lềnh đềnh trên đại dương, như một cái chủ đề không bao giờ hết "hot". Đó là những câu chuyện của những bọn FA. Dân FA này khổ lắm, mặt mũi khôngđến nỗi nào so với bọn có người yêu đâu nhưng mà cái số ế nó cứ mãi đeo đuổi nên mới không thoát được kiếp "FA" đấy. Mà lúc nào đăng ảnh hay status là lại bị kêu là "thả thính" mà chả có "con cá" nào mắc câu. Không thì là "thả thính" nhiệt tình thế chắc "cá" mắc câu nhiều nên không biết chọn con nào nên mới ế phải không? Đúng là không cái khổ nào giống cái khổ nào nên là bị "Ế" cũng không hẳn vì thế.

Sau một khoảng thời gian cũng đứng nghiêm túc trong hàng ngũ FA mình suy nghĩ chứ "FA có gì không tốt" .Mình cũng biết yêu nhưng người ta không yêu lại thôi, vẫn phát triển tâm sinh lý bình thường mà. 20 mấy FA chả có gì to tát, nhiều lúc còn nghĩ là may nữa ý chứ. Vì mới từ vị thành niên chuyển sang thanh niên. Bớt "vị huyền" đi mà phải đi làm dâu nhà người, phải "sắc sảo" mặn mà, phải "đậm đà" như phụ nữ thì với cái đứa "ăn chưa no lo chưa tới phần "như mình sao kham nổi.

Ở nhà với mẹ còn đang bị rầy không ngớt. Nữa là có người yêu rồi lại cộng với cái tuổi theo quyđịnh nhà nước cả cái quy luật bất thành vănở xóm làng, hai mấy là phải lấy chồng không làế nữa thì chuyện có người yêu tuỏi này rồi sẽ phải cưới phải lấy chồng làđiều quá bình thường luôn. Nhưng đúng là điều bình thường đó với mình phi thường lắm. Để làm được khó lắm vì lấy chồng nhiều điều phải lo lắm, mình nghe người lớn kể lại thế.

Nên may mắn là giờ vẫn ế. Thôi thì mới là những năm tháng đầu của tuổi trẻ thôi mà, Ế thì sẽ học cách sống tử tế hơn này, biết cập nhật xu thế hơn này (vì có nhiều time không phải đi hẹn họ này nọ". Có lý do để chống chế việc "chống lầy" này. Rồi thì tha hồ tự do đứng núi này ngắm núi nọ, chọn lựa này kia. Chọn chán không được thì ngồi chờ "Duyên" nó đến bắt đi lấy chồng thì đi. Vì chả ai phải lẻ bóng đâu mà. Dù con trai giờ cũng "Bóng" nhiều nhưng theo báo cáo tình hình thống kê dân số thì "con gái"chúng mình tương lai đúng là "quý như vàng ngọc" đó!