Tuổi 25 - Tình Yêu Không Cần Hoàn Hảo, Chỉ Cần Chân Thật
25 tuổi, tôi không dám chắc rằng mình có nhận định chuẩn xác về tình yêu. Nhưng tôi có thể phác họa phần nào theo cảm nhận và góc nhìn riêng của bản thân. Tôi là người không ồn ào, thích sự bình yên. Chính vì thế mà cách yêu của tôi cũng vậy, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm.
Chẳng phải là tình trường, nhưng tôi cũng từng nếm đủ các loại gia vị trong tình yêu, cũng cho – nhận, vui – buồn, cười – khóc... có lúc da diết, có lúc hững hờ, khi không trong lòng cũng phấn khởi, khi lại đau đớn đến mức nghẹt thở. Đó hoàn toàn là thứ cảm xúc tự nhiên của con người với con người. Không thúc ép, cũng chẳng "nhân tạo". Giống như cái cách chúng ta yêu ai đó, chẳng bởi 1 ánh mắt, 1 nụ cười đạt "chuẩn", mà bởi ta cảm nhận được cái thương thương mến mến trong ánh mắt ấy, nụ cười ấy mà thôi. Đằng sau chữ "yêu" đừng nên có chữ "vì".
Đừng yêu vì một điều gì đó mà ta thấy trong sự nhất thời. Bởi một ngày nào đó, ta sẽ mang cái "vì" đó ra để làm lý do buông tay. Ích kỷ là bản chất của con người vốn dĩ. Khi ta dễ dàng đạt được thứ gì đó, hoặc luôn có thứ đó bên cạnh thì ta sẽ chẳng bao giờ thấy được giá trị của nó. Chỉ đến khi mất đi rồi, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe... lúc đó, ta mới thật sự nhận ra rằng "ĐÃ có thứ vẫn tồn tại vì mình".
Yêu chỉ là yêu thôi. Khi không có lý do để yêu, thì ta cũng chẳng có lý do để ngừng yêu. Mọi thứ thực thực hư hư nhưng lại tự nhiên và mộc mạc. Là cái thích thích khi được nắm tay nhau cùng dạo phố. Cùng nói, cùng cười, cùng nhau làm mọi thứ. Khi mệt mỏi có người vỗ về, động viên, 1 cái ôm tiếp thêm sức mạnh. Hay đôi khi... là 1 cái ghen nho nhỏ, để thấy rằng trong ai đó ta quan trọng chừng nào. Yêu là sẽ không bao giờ buông tay dù là trong suy nghĩ. Là sẽ chẳng bao giờ một trong hai phải gánh vác mọi thứ một mình.
Đỡ đần và chăm lo...yêu cũng chính là cái cách chúng ta cùng nhau tạo dựng mái ấm gia đình, nơi có cả những tiếng cười ngây ngô của lũ trẻ. Thế nên, đừng yêu khi còn do dự. Cũng đừng yêu khi chưa xác định được điểm kết viên mãn của tình yêu. Càng đừng bao giờ nghĩ rằng "yêu và kết hôn không song hành với nhau". Bởi lẽ, kết hôn là thứ tình yêu cao cả nhất, là sự hy sinh lớn nhất mà người ta dành cho nhau, sẵn sàng vì nhau mà chấp nhận mọi thứ. Không có ai muốn mình đi làm mà không lương, hy sinh mà không được công nhận. Và cuộc sống luôn cần sự công bằng. Hãy yêu nồng nhiệt và dành cho nhau thứ hy sinh lớn nhất!