Vẫn Chưa Thể Quên Là Vì Còn Yêu, Luyến Tiếc Hay Là Quỵ Lụy?...
Thật buồn khi một lần nữa em lại nhắc lại chuyện này - chuyện tình cảm của chúng ta. Nhưng thật lòng em chẳng biết nói thế nào khi mọi chuyện đã qua khá lâu rồi. Vậy mà chẳng hiểu sao mỗi khi bất giác nghĩ lại, trong em vẫn thấy nặng lòng, vẫn thấy nhói ở ngực trái. Em không hiểu cảm giác đó là gì? Là còn yêu, luyến tiếc hay là qụy lụy?
Đó là trọn vẹn ân tình anh ạ! Em thấy như vậy là đủ rồi, là ai đó trong hai chúng ta cũng đã từng hết lòng hết dạ, cùng xây dựng vun đắp cho tình yêu ấy. Điều đáng trân trọng hơn cả là chúng ta đã thật lòng với nhau, thật lòng với tình yêu này cho tận đến khi nó kết thúc...
Anh biết không, dù là trước kia hay bây giờ, em vẫn biết ơn cuộc sống này biết mấy vì nó đã mang anh đến bên em. Chẳng ai là hoàn hảo, có những lúc anh không thương em nữa, không cần em nữa, không hết lòng vì em nữa nhưng em biết những yêu thương, sự nhung nhớ của anh dành cho em đã từng là trọn vẹn.
Em cũng vậy! Cho đến tận bây giờ, trong em vẫn trọn vẹn, về anh và về tất cả. Tình yêu giữa chúng ta chẳng phải bắt đầu từ những cánh thư tình sến súa, cũng chẳng bắt đầu bằng những tin nhắn cưa cẩm, những cuộc gọi điện thâu đêm mà nó đơn giản lắm, đơn giản vì chúng ta đến với nhau bằng sự đồng điệu của trái tim. Em đang hoài niệm...
Tình yêu của chúng ta vốn đơn giản như thế, sâu đậm như thế nhưng lại kết thúc bằng sự ngang ngạnh, ngông cuồng, bướng bỉnh của em và sự mệt mỏi, nản lòng của anh. Một người vì em mà cố gắng, em đã vì một người mà thay đổi, nhưng dường như giờ đây những điều đó chẳng còn ý nghĩa gì đối với anh nữa, và quá xa để có thể dang tay với tới ôm trọn vào lòng. Cảm ơn anh đã đến bên em những ngày cũ, cùng em gánh vác, cùng em sẻ chia biết bao điều trong cuộc sống đầy phức tạp này. Em có yêu nhưng chưa bao giờ có hận. Người như em sẽ vượt qua mau thôi. Anh biết mà em mạnh mẽ và độc lập. Em sẽ luôn như vây kể cả khi vắng anh. Nhưng em xin lỗi, có lẽ không phải bây giờ vì em đáng yếu đuối, rất rất yếu đuối anh ạ.
Nhiều khi em nhớ anh đến phát điên, em chẳng biết làm gì ngoài xem lại những bức ảnh cũ khi ta còn yêu, em vẫn còn cảm giác lúc anh hôn má em... Nhẹ nhàng nhưng em hạnh phúc, vì có anh, vì tất cả những gì anh đã dành cho em. Có lúc em yếu lòng lắm, em là kẻ thất bại trước sự cương quyết và lòng tự tôn vốn có của mình để nhắn tin cho anh răng Em Nhớ Anh, Nhớ nhiều lắm nhưng rồi em lại xóa đi, vì em sợ hãi, vì em không đủ can đảm để gửi để đón nhận một reply ngắn gọn nào đấy hay cũng có thể là sự im lặng, im lặng đến phát tủi.
Anh luôn mong em sẽ sống tốt, biết tự chăm sóc cho bản thân, sống yêu đời và vui vẻ và... quên anh đi để bắt đầu cuộc sống mới với một người đàn ông mới - người mà anh cho rằng anh ấy tốt hơn anh. Có lẽ sẽ là như vậy, em sẽ làm vậy nhưng chưa phải là lúc này, chắc chắn không phải lúc này. Em muốn mình trưởng thành hơn, em muốn chung thủy và kiên nhẫn với một điều gì đó có ý nghĩa với em hơn là vội vã tìm kiếm một điều mới mẻ khác để lấp đầy khoảng trống. Em đã tìm thấy một mục tiêu để theo đuổi để phấn đấu. Có thể trước kia em yếu đuối hay mè nheo. nhưng bây giờ anh thấy đấy, em vẫn ổn vẫn dành cho anh một thứ tình cảm chọn vẹn như ta chưa hề xa cách.
Chỉ là đôi khi em nhớ anh rất nhiều, nhiều lắm!