Vì Anh! Chỉ Vì Anh Mà Em Đã Đi Đến Tận Cùng Của Cô Đơn...



Tôi thật sự không biết mình đang bận lòng vì điều gì, đang sợ hãi vì điều gì. Chỉ là, trong một vài khoảng khắc nào đó. Tôi muốn trốn đi, bỏ lại gia đình, bạn bè, công việc, để đi đến thế giới riêng của mình. Thậm chí, có những lúc tôi muốn được biến mất mãi mãi, nghĩa là chết đi để bản thân không còn cảm thấy mệt mỏi, nặng nề, khó khăn thêm nữa.

Mọi người hay bảo tôi mạnh mẽ, có người ngưỡng mộ tôi vì cá tính độc lập, kiên định. Buồn cười hơn nữa là họ lấy tôi làm chuẩn mực để noi theo. Tôi từng rất tự hào về điều đó, cảm giác được vây quanh bởi những con người bình thường trong một cuộc sống bình thường của một đứa cũng rất đỗi bình thường như tôi. Nhưng mà, có một sự thật rằng tôi là một đứa rất giả tạo. Nói thẳng ra là yếu đuối, cực kì yếu đuối, vô cùng yếu đuối.

Tôi sợ hãi cuộc sống, sợ hãi con người. Tôi tránh xa tình bạn, chạy trốn tình yêu, liên tiếp làm tổn thương những người thật sự quan tâm đến mình, để rồi tự tôi cảm thấy sợ hãi bản thân tại sao lại quá vô tâm và lạnh lùng như thế. Vì thực tế, tôi đâu cần phải làm như vậy, tôi đâu cần phải giả bộ bất cần khi trái tim thật sự đang kêu gào kiếm tìm những đồng điệuvà sự quan tâm. Bởi lẽ, khi ta cứ bỏ lỡ và liên tục bỏ lỡ những điều tốt đẹp, điều duy nhất còn lại cho ta sẽ chỉ có nỗi cô đơn đến tận cùng.

Dần dần, mọi người rời đi, mọi thứ trôi tụt, tôi phá vỡ các mối quan hệ, tự mình cô lập mình. Có những lúc chỉ muốn hét lên, muốn khóc thật to, nhưng không thể. Đến lúc đó rồi, khi chỉ có một mình giữa căn phòng trống đơn độc,tôi mới chợt cảm thấy mất mát nhưng cũng chẳng biết nói với ai, nói những gì, nói như thế nào? Chỉ bởi, con người xung quanh tôi đã đủ mệt mỏi với những bộn bề đời mình, nên họ xứng đáng được bình yên.

Có những lúc quá đỗi cô đơn, tôi đeo earphone rồi dắt xe ra khỏi nhà, cứ đi vòng vèo thành phố mà lòng thì vô định, cũng chẳng biết đi đến bao giờ, đi tới những đâu.

Cũng có những lúc buồn phiền nặng nề, tôi mua bia về uống một mình rồi suy nghĩ về bản thân mình, về lối thoát cho chính mình.

Rồi lại có những khi trời bất chợt đổ mưa trắng xóa, tôi lại bần thần ngẩn ngơ nhớ về những ngày xưa cũ, dù đã ngàn vạn lần ép mình ngừng nhìn lại quá khứ mà dằn vặt để rồi phải khổ đau. Mức độ nhẹ thì ôm nỗi buồn rồi chìm đắm vào trong giấc ngủ dài, hy vọng khi tỉnh dậy, mọi đớn đau sẽ tự nhiên tan biến. Mức độ nặng hơn thì ôm gối chui vào một góc tường, bật những bản nhạc quen thuộc, rồi khóc hết những gì bản thân muốn khóc.

Tôi cứ thế, mãi sống như thế rồi đắm chìm vào âm nhạc bất cứ khi nào. Tôi hạn chế kết bạn, hạn chế nói chuyện, hạn chế giao lưu. Người ngoài nhìn vào nói tôi khó gần, tôi cũng không quan tâm. Người khác lại bàn tán rằng tôi vênh váo, tôi lại càng chẳng để ý. Thế giới này quá rộng, và lòng người lại càng rộng hơn. Làm gì có ai hiểu ta bằng chính ta hiểu mình? Mọi chuyện xảy ra trên đời này, đều có lí do riêng của nó. Không ai làm gì mà không có mục đích, cũng như không có điều gì tự nhiên đến mà chẳng có nguyên nhân. Còn tôi, tôi sợ tổn thương, sợ đến cùng cực, đến ám ảnh.

Nhưng tôi biết, theo thời gian, mọi đớn đau chắn sẽ chỉ còn là câu chuyện kể. Rằng, ta đã từng có những năm tháng tuổi trẻ mù quáng chạy theo những mơ hồ, hư không, đã từng tổn thương đến đau lòng. Rằng là, dẫu ta là ai và làm gì, dẫu cô đơn hay hạnh phúc, thì đó là điều ta lựa chọn, không đắn đo, không hối tiếc. Vì tôi biết, sau cùng thì, chúng ta, tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi.

Còn hôm nay- cũng như hôm qua và sẽ giống ngày mai, tôi luôn cần cho chính mình những lặng im thường nhật, không hẹn trước, không mong đợi, không ngóng chờ, không nhớ mong. Chỉ mong bản thân cảm thấy được bình yên, bình yên đến an nhiên!