Yêu Anh, Chàng Trai Không Hoàn Hảo Của Em!

Em từng mơ...

Anh phải là một chàng trai có mái tóc bồng bềnh đen mượt bởi tóc em ngắn cũn, vàng hoe vì cháy nắng!
 
Anh phải là một chàng trai có giọng nói cực ấm vì ai cũng bảo em giọng em lanh lảnh, thậm chí nhiều khi còn chua lét nữa.
 
Anh phải là một chàng trai ít nói vì em tinh nghịch và có thể líu lo suốt cả ngày.
 
Anh phải là một chàng trai chín chắn, điềm đạm vì em vẫn là cô bé vô tư hay đùa, dễ cười mà cũng mau nước mắt.
 
Anh phải là một chàng trai có tài nội trợ vì em rất còi cọc, ăn bao nhiêu cũng không mập lên được mà rất vụng khoản bếp núc.
 
Anh phải là một chàng trai tâm lí vì em dễ xúc động và rất ương bướng.
 
Anh phải là một chàng trai thông minh vì em ngốc nghếch.
 
Anh phải là một chàng trai hot boy bởi em là một cô gái xấu xí, đen nhẻm.
 
Anh phải là một chàng trai dịu dàng bởi em là một đứa ngỗ ngược, ngang tàng.
 
Anh phải là một chàng cực kì hoàn hảo.
Nhưng… Khi anh xuất hiện… mọi thứ chẳng như em tưởng tượng. 
 
Anh, một chàng trai rất đỗi bình thường. 
 
Anh không biết nấu ăn ngon.
 
Anh không nổi bật bởi chiều cao vừa tròn mét bảy của mình.
 
Anh không có giọng hát êm ru dễ đi vào lòng người, cũng chẳng có chất giọng trầm ấm của người con trai gốc Hà Thành.
 
Anh không phải hot boy nên cũng chẳng có cô nào theo đuổi.
 
Anh chẳng kiệm lời như em nghĩ, ngược lại anh còn “chém gió” nhiều hơn cả em nữa. Khiến mỗi lần gần bên anh em chẳng nói được gì.
 
Anh không phải chàng trai thông minh để hiểu tất cả những lời em nói, những gì em nghĩ.
 
Anh cũng không hề dịu dàng chút nào, bởi anh hay mắng em mỗi khi em mắc lỗi.
 
Anh không chiều chuộng em như em muốn, anh không bao giờ làm theo mọi yêu cầu của em.
 
Anh không hoàn hảo như em từng mong đợi.

Nhưng…
 
Người có thể làm cho em khóc, em cười, cảm thấy hạnh phúc, làm cho tim em loạn nhịp lại chỉ có thể là Anh.

Dù chẳng biết làm món nào ngoài rau luộc và trứng luộc nhưng anh luôn sẵn sàng xoắn tay áo làm phụ bếp để em sai bảo. Anh chẳng ngần ngại ăn hết những món em nấu, mặc dù chúng chưa được ngon lắm.
 
Dù anh chẳng biết ôm đàn ghi ta hát những bản tình ca bất hủ nhưng hàng đêm em luôn nhận được lời chúc “ngủ ngon” từ anh. Sáng sáng em được nghe giọng anh gọi em dậy đi học.
 
Dù anh không phải là hot boy trong mắt những cô gái khác nhưng với em anh là người tuyệt vời nhất. Và em sẽ không phải lo sợ sẽ mất anh, hay phải tranh giành anh với họ.
 
Dù anh hay mắng mỏ em vì cái tội đi ra ngoài mà chẳng bao giờ chịu mặc áo ấm, đi trời nắng mà chẳng bao giờ chịu nhớ mang ô để rồi bị ốm. Nhưng sau đó anh lại hối hả đi mua thuốc và nấu cháo cho em ăn.
 
Dù anh không phải chàng trai ít nói nhưng anh biết lúc nào em cần anh và anh đôi khi trong im lặng anh cũng hiểu những tâm sự của em.
 
Dù anh chẳng bao giờ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của em bởi anh biết trong số đó có những đòi hỏi rất vô lí, và anh giúp em nhận ra không phải cái gì mình muốn cũng được. Chính em cần phải xem xét lại bản thân mình.

Anh chẳng bao giờ tự mình làm hết những bài tập của em dẫu cho với anh nó chỉ cần 5 năm phút, còn với em là chật vật cả giờ đồng hồ. Nhưng anh luôn kiên trì giảng giải giúp em. Bởi anh muốn em phải tự dựa vào chính sức mình, anh không muốn em có tính ỷ lại.
 
Dù anh chẳng bao giờ hiểu hết suy nghĩ trong em nhưng anh luôn dành cho em một sự quan tâm đặc biệt nhất.
 
Và em thấy hạnh phúc khi được một người “không hoàn hảo” như anh yêu!