Yếu Đuối Cho Ai Xem? Nhưng Mạnh Mẽ Cũng Chả Để Làm Gì...



Em ạ, người con gái trong một cuộc tình luôn là người yếu đuối vì họ luôn là người yêu thật sự, dành hết cho người mình yêu. Phụ nữ không chỉ yêu đâu, họ lúc nào cũng đi kèm chữ thương, thương để lo lắng, thương để hy sinh, thương để cam chịu....Họ như cây liễu mong manh nhưng dai dẳng, sẵn sàng đương đầu với sương gió, mãi mãi một màu xanh tươi với đời... dù cơn gió kia có mơn man thoáng qua hay mạnh như vũ bão, thì liễu vẫn vương mình gánh chịu, mặc cơn gió kia đến và đi lúc nào không hay, liễu vẫn đón nhận với một thần thái xinh đẹp nhất.

Phụ nữ có lẽ không chỉ đẹp nhất khi yêu... mà khi tình yêu không còn nữa họ vẫn rất đẹp, đẹp trong nỗi đau ở lại. Yếu đuối là đặc quyền của phụ nữ, tại sao ta phải chống lại tự nhiên để làm gì, đau thì cứ nói là đau, buồn thì cứ buồn không cần phải gồng mình... Tình yêu như sinh mạng vậy, yêu một người như máu thịt, như hơi thở, như thói quen... lẽ nào không đau... Người mà ta tưởng rằng sẽ bên ta mãi mãi, cùng nắm tay đi cùng trời cuối đất, cùng bước qua giông bão cuộc đời, hay chỉ đơn giản chỉ nắm tay mỗi khi chiều về để ta biết rằng ta không cô đơn ở thế giới này... bỗng nhiên biến mất như chưa hề để lại một vết tích nào... người thì không còn nữa nhưng từng kỉ niệm cứ hiện về len lỏi đến trong từng giấc mơ, ta không sao sống yên ổn được, mọi lời ta nói, mọi việc ta làm, đến cả trong câu hát, hình ảnh người ấy vẫn cứ hiện diện không sao xua tan được... lại thấy tim mình thắt lại, thấy nhớ rất nhớ, thấy đau rất đau, và muốn khóc rất muốn...

Chợt nhớ đến câu nói "bạn yếu đuối cho ai xem"... nuốt dòng lệ vào trong, uh thì ta khóc để làm gì, có khóc hết nước mắt người ấy cũng không biết, có nhớ nhung thêm vạn lần nữa thì người ấy cũng không trở lại, có xanh xao hao gầy thêm nữa thì cũng chả ai thương xót, có níu kéo bao

Vậy em có biết, cách tốt nhất để quên đi nỗi đau là đối diện với nó không? kiên cường lên một chút, mạnh mẽ thêm một chút, nhẫn nại thêm một chút... nhưng không phải vì thế mà kiềm nén niềm đau khổ vào trong. Em có thể khóc khi thấy mình quá cô đơn, em có thể buồn khi nghĩ về một kỉ niệm cũ, em có thể đau khi nhận ra mình hoàn toàn bị bỏ rơi, có thể tự do hét lên khi thấy mệt mỏi... cứ làm những gì em muốn, giải tỏa hết những xót xa vây quanh lấy em... Mạnh mẽ đương đầu với nỗi đau chứ không phải mạnh mẽ để gồng mình gánh chịu, không phải mạnh mẽ để chạy trốn hiện tại khắc nghiệt.

Một ngày, hai ngày hay một tháng, một năm cũng được... khi đã thực sự bình tĩnh, khi nghĩ về lòng không còn đau nữa, anh sẽ không còn là người ở trong tim em nữa nhưng em sẽ trở về là em, lại xinh tươi, vui vẻ, háo hức với đời lần nữa.

Cuộc đời không chỉ có duy nhất một hướng đến, em có thể đi nhầm hướng, mà không chỉ một lần đâu nhé, có thể là đôi ba lần... khi nhận ra mình đã nhầm, quay trở lại là cách duy nhất dù em có muốn hay không. Chẳng có ai mà không tổn thương khi một người đã đi qua đời mình, dù cuộc tình đó chỉ là thoáng qua hay sâu nặng đi nữa, thì mất đi một người mà ta yêu thương gửi gắm đều đau như nhau. Cuộc đời rộng lớn như vậy, khó khăn lắm mới nắm tay nhau một lần... ngoảnh mặt một chút sao lại thành người dưng...

Cứ yếu đuối đi em ạ, sau bão giông sẽ là cầu vồng... ngày mai rồi lại ngày mai nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi... Để một lần nào đó có gặp lại vết thương lòng như vậy, ta vẫn can đảm đương đầu với những yếu đuối vốn dĩ là của chúng ta.