Yêu Là Hiểu, Là Chấp Nhận, Là Cần Nhau...



Có cần, ta mới mong, khi về nhà, đóng cửa lại, ta vẫn thấy có một người đang chờ ta, mặc cho giông bão ngoài kia...

Có đôi lần, tôi hoặc vài người bạn thắc mắc suy đi nghĩ lại "Rốt cuộc tình yêu là thứ tình cảm gì mà tất cả đều muốn có được nó để rồi khi có được lại không mấy ai biết giữ gìn và nâng niu thứ tình cảm vì người lạ như thế này?"

Tình yêu

DUYÊN - Giữa 9 tỷ người, gặp được nhau đến với nhau và nảy sinh thứ tình cảm giữa hai người lạ với nhau - thứ tình cảm không màng toan tính, cùng lỗi nhịp yêu thương vì nhau, thứ tình cảm vì người đó làm đủ thứ chuyện dù cho nhảm nhí dù cho sến súa, nhớ thương người đó dù mới gặp đây. Đó hẳn đã là một mối duyên mà thực sự rất khó, rất khó để hai trái tim chạm ngõ.

YÊU – Trong giai đoạn mê đắm của cơn say tình yêu, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ. Có hôm bực mình vì công việc, vì cái thời tiết trái gió trở trời, vì dòng người kẹt xe vội vã, vì ba mẹ la ó chửi bới không cho đi chơi nhưng vì yêu, tất cả đều được dọn dẹp hẳn một bên. Vì yêu mà có những lúc không tính toán thiệt hơn, vì yêu mà sến, làm những điều xưa giờ cứ hay nói khích người khác "Cái đồ sến sẩm, có thế mà cũng làm". Vì yêu mà bất chấp, vì yêu mà cố gắng. Tôi vẫn thấy, tình yêu là một thứ tình cảm nguy hiểm, vì thứ cảm này được nảy sinh giữa người bỗng lạ thành quen mà vì người đó mà hi sinh cố gắng rất nhiều.

HIỂU - Mà từ cái duyên này, từ tình cảm này, nó nảy sinh ra vô số chuyện. Khi bắt đầu lẫn trong giai đoạn tìm hiểu, khi đã biết về nhau quá khứ, những tính xấu, những hạn chế, những khiếm khuyết của đối phương dẫn đến không tránh khỏi những xung đột, những cãi vã và những hiểu lầm.

Điều này là nên có trong mối quan hệ tình cảm. Vì sao? Vì có tranh cãi thì mới hiểu nhau hơn, có biết rõ đối phương sẽ giải quyết sự việc đó như thế nào, đối xử với nhau như thế nào, điều đó cũng đủ biết tình cảm của người đó ra sao dành cho mình. Có người chọn buông tay vì không chịu nổi cái tính khó chịu hay vô lý của đối phương, có người lại chọn cách im lặng rồi khuyên bảo và chấp nhận cái tính dở dở ương ương.

CHẤP NHẬN – Mỗi người chúng ta là một cá thể riêng biệt, là duy nhất về tính cách, hình dáng, diện mạo. Và dĩ nhiên, ai cũng có những tính tốt tính xấu, có khuyết điểm và ưu điểm. Có người có quá khứ đẹp, quá khứ buồn, quá khứ tôi tệ, có người có gia cảnh hạn chế có người gia cảnh có điều kiện. Khi đã yêu nhau, việc chấp nhận được con người nhau đã khó, việc chấp nhận luôn cả gia đình và luôn cả cái quá khứ không mấy tốt đẹp của đối phương lại càng khó. Một ví dụ giản đơn thôi là đôi khi chỉ vì cuộc tranh cãi, sự tự tôn lên ngôi không ai nhường nhịn ai, vậy là buông tay, dẫu biết rõ tính cách của đối phương lúc nóng giận hay buông những câu không hay. Đó là sự không chấp nhận tính cách của nhau. Nên khi bắt đầu mối quan hệ, tôi luôn nói câu "Liệu anh có chấp nhận được em không?" Và tôi thường có câu trả lời ngay lúc đó,

CẦN – Tôi luôn có khái niệm giữa muốn và cần là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mà có đôi lần, tôi hay hỏi mọi người xung quanh thử xem cách họ trả lời như thế nào "Muốn và cần có gì khác nhau không?". Mà họ thường trả lời là "Không". Muốn là khi ta khao khát, mong muốn có được và nhất định phải có được điều đó, theo tôi, muốn là động từ chỉ sự ham muốn thiên về bản thân nhiều. Cần là khi ta mong có được điều đó nhưng nó lại vượt tầm tay với, quá hạn khả năng bản thân hoặc bản thân bị hạn chế không làm được nên không đạt được nhưng vẫn mong sao có được điều ấy, theo tôi là sự mong ước cưỡng cầu. Vậy, có khi nào, ta tự hỏi lòng, điều chúng ta mong ở người đó là muốn người đó hay cần người đó. Có cần, ta mới mong người đó ở bên ta nhưng không quá trói buộc người đó, tước mất đi sự tự do cá nhân. Có cần, ta mới mong người đó cùng ta đi những bước thật chậm nhưng dài. Có cần, ta mới mong được nắm tay người giữa chốn nhân gian, cùng nhau cười cùng nhau nói cùng nhau khóc và cùng nhau đón lấy những khuất tức của cuộc đời. Có cần, ta mới mong, khi về nhà, đóng cửa lại, ta vẫn thấy có một người đang chờ ta ở nhà mặc cho giông bão ngoài kia. Nhưng dẫu có cần bao nhiêu chăng nữa, vạn sự tùy duyên, lòng người tùy tâm. Chợt nhớ tới câu nói "Đừng nghĩ cùng nhau vượt những ngày giông bão lại hi vọng cùng nhau đón ngày nắng đẹp rạng ngời".

Tình yêu – là khi hai con người nảy sinh tình cảm, quan tâm và lo lắng cho nhau. Là khi xung đột, họ cùng nhau nhìn nhận sự việc và giải quyết mâu thuẫn. Là khi họ cần sự có mặt của nhau trong cuộc đời cả hai, là khi họ muốn gắn kết cuộc đời vào nhau. Là khi họ chấp nhận những trái tính trái nết trong nhau, chấp nhận luôn cả gia cảnh đối phương, chấp nhận luôn cả những xấu xí trong nhau. Là khi cùng nhau trả những món nợ yêu thương và hàn gắn những vết thương đã cũ, làm mới cuộc sống của nhau bằng nhiều màu sắc tươi mới thay vì những gam màu cũ kỹ thương tổn.

Giữa chúng ta, vẫn cần lắm những mối duyên. Mối duyên người thân, mối duyên bạn hữu, mối duyên bạn tình, mối duyên vợ chồng. Và mỗi mối duyên đều có duyên và nợ. Mỗi người đến với ta trong cuộc đời này, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn. Có người có duyên nhưng không nợ với ta, có người lại có nợ nhưng không có duyên với ta. Sẽ có lúc, ta cảm thấy mắc nợ người này quá nhiều và cứ luôn mãi đi theo trả cho họ. Nhưng rồi, đến một lúc nào đó, sẽ có người đến và cho ta những món quà và những yêu thương, chấp nhận ta như thế ta yêu thương họ. Còn việc nợ nhau như thế nào, tự trong mỗi chúng ta đều đã có đáp án sẵn.