Yêu Nhau Hôm Nay, Nhưng Rồi Ngày Mai Sẽ Như Thế Nào?



Một mối tình dù chất chứa niềm yêu đương vô cùng nồng thắm, đến một lúc nào đó duyên phận bỗng dưng bị đứt đoạn, thì dù không muốn chúng ta cũng phải chấp nhận buông tay. Khoảng thời gian sau khi chia tay một người, ta hẳn đã phải đắm chìm bản thân trong những cơn khóc lóc vì đau khổ biết bao nhiêu. Tôi cũng vừa chia bạn trai mình, và khoảng thời gian đau khổ tôi đã phải trải qua sau đó quả thực cũng không hề dễ dàng một chút nào.

Những ngày đầu tiên, tôi chỉ có thể khóc thật lớn và liên tục nhớ về những hồi ức thật đẹp mà mình đã từng có với anh.

Khi tôi phải chia tay một người mình rất yêu, tôi không còn biết phải làm thế nào ngoài việc khóc thỏa thuê. Bởi tôi đã nghĩ, khóc là cách có thể khiến cho mọi đớn đau trong lòng được giải phóng và trôi dạt về miền đất lãng quên. Tôi không thể kìm nén lại nước mắt trong lòng, và dù có không muốn khóc, thì việc nuốt ngược nước mắt lại vào trong còn khó khăn hơn đến mức nào.

Tôi thường tìm đến những nơi vắng vẻ để có thể khóc lóc. Khóc vì cứ liên tục nghĩ về chuyện người ta đã bỏ rơi mình, khóc vì người ta không còn cần đến mình nữa, khóc vì từ nay trở đi mọi kỉ niệm đẹp giữa mình và người ấy giờ chỉ còn là hồi ức mà thôi. Sao cũng được, tôi đã nghĩ thật nhiều và khóc thật lớn, cho đến khi mệt đến lả người đi. Đến lúc muốn ngủ một giấc thật say sưa, chỉ cần đặt lưng xuống giường là liền ngủ được ngay.

Một số ngày sau, tôi đến rạp chiếu phim, mua vé một bộ phim hài và chọn ngồi ở hàng ghế A. Bởi sẽ chẳng ai ngồi ở đó, sẽ chẳng ai để ý đến một cô gái ngồi đó và cứ liên tục run người lên bần bật. Tôi cứ làm vài chuyện ngốc nghếch như thế, và cảm giác như nỗi đau của mình vơi bớt được đi phần nào.

Rồi tôi còn tìm đến người bạn thân nhất của mình để trò chuyện.

Cuộc trò chuyện với cô bạn thân sẽ khiến mọi tâm sự trong lòng tôi được vơi bớt. Đôi khi, cuộc trò chuyện đó có thể chỉ có những tiếng im lặng. Vậy thì đã sao, cô bạn thân vẫn sẽ chấp nhận ngồi đó nhìn vào bộ dạng thê thảm của tôi, yên lặng nhìn tôi khóc lóc như thể thế giới sắp tận thế. Và rồi cô nàng vỗ vào vai, tựa như lời an ủi rằng: "Không sao đâu, có tao ở lại đây với mày rồi".

Cho đến một lúc sau, cô bạn thân đập mạnh vào vai tôi rồi nói: "Đói chưa, đi ăn đi. Hôm nay tao bao".

Thật tuyệt vời khi thất tình mà lại có thể tìm đến người bạn thân của mình.

Mỗi tối cô đơn, tôi còn tìm đến những bộ phim về đề tài tình yêu lãng mạn, nhưng trong cái kết hai nhân vật không thể đến được với nhau. Hoặc giả có đến được với nhau nhưng cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn và vài lần chia tay khốn đốn.

Những bộ phim tình cảm luôn là một thứ thuốc có thể khiến trái tim tổn thương của tôi được xoa dịu. Tôi có thể giải phóng cảm xúc của mình theo mạch phim, theo những bài nhạc phim buồn bã, những cơn mưa bất chợt trong từng cảnh quay. Tôi muốn tìm một thứ gì đó để mình có thể đồng điệu cùng. Rồi đến một đoạn nào đó có thể là vui hoặc buồn, tôi có thể bật khóc ngon lành. Khóc vì ghen tị với niềm hạnh phúc của hai nhân vật chính, hoặc khóc vì hai nhân vật chính còn yêu nhau nhưng vì lí do nào đó lại phải xa nhau.

Những ngày khi phải trở lại với guồng quay công việc, tôi tìm cách khiến cho mình bận rộn để có thể quên đi vết thương lòng một cách tạm thời.

Tôi đã nghĩ chỉ có những cô gái thật mạnh mẽ mới làm được điều này. Tôi đã khiến bản thân mình bận rộn đến nỗi không còn thời gian để quan tâm đến những chuyện khác. Trước bạn bè, đồng nghiệp, tôi chỉ trưng ra một bộ mặt vô cảm rồi thôi, có buồn bã đến mấy cũng không rơi một giọt nước mắt. Tôi suốt ngày gõ lạch cạch lạch cạch trên máy tính, trả lời điện thoại liên tục từ sáng đến tối.

Tôi tìm cách khiến bản thân mình bận rộn thật nhiều, làm hết chuyện này đến chuyện khác chỉ để quên đi nỗi đau đang tồn tại trong lòng mình.

Đi ăn, đi chơi, hay tụ tập cùng một đám bạn đều không khiến tôi cảm thấy vui vẻ, hào hứng hay thoải mái.

Điều tôi cần sau lúc chia tay người yêu là một khoảng lặng trong tim để có thể bình tâm lại. Tôi vốn biết rằng càng cuốn mình vào cuộc vui, khi chỉ còn lại một mình bản thân sẽ càng thấy trống vắng. Hoặc nhìn những người bạn xung quanh mình đang vui vẻ và hạnh phúc sẽ cảm thấy rất tủi thân và… muốn khóc.

Tôi cũng chẳng can đảm để đi đến một nơi nào xa lạ, bởi khi đó tôi chỉ khao khát cảm giác được cảm nhận sự an toàn tại một nơi chốn nào đó đã quen thuộc với mình. Khoảng thời gian sau chia tay, tôi trở nên nhạy cảm hơn và dễ dàng cảm thấy bị lạc lối trong mọi thứ. Nên điều tôi muốn làm chỉ là ở yên một chỗ quen thuộc, và tự do bộc lộ nỗi đau, sự tổn thương của chính mình mà thôi.

Chỉ là, sau tất cả những giải pháp tạm thời đó, cứ mỗi lúc đêm về, nỗi cô đơn của tôi lại tiếp tục được trải dài một cách bất tận. Và nỗi buồn khi đó cũng sẽ được đẩy đến mức đỉnh điểm.

Con gái cũng chính là loài sinh vật dễ cảm thấy tủi thân và cô đơn nhất. Đặc biệt là vào ban đêm, khi mọi thứ trở về với bóng tối và sự yên tĩnh, những cô gái vừa mới chia tay người yêu chính là đối tượng cảm nhận được sự cô độc nhiều nhất.

Chia tay một người mình còn yêu rất nhiều là chuyện rất đau khổ. Và sau đó, con gái luôn cần cho mình những khoảng lặng để có thể bình tâm lại. Dù thời gian có trôi đi nhanh hay chậm, vết thương có chịu lành lặn hay không, tôi cũng chỉ dám đặt cược nỗi đau của mình vào thời gian trôi. Và cứ thổn thức hằng đêm rằng rồi vết thương trong lòng này cũng sẽ lành lại thôi.

Tôi cũng nghĩ vết thương của mình rồi cũng sẽ đến lúc lành lại, nhưng khoảng thời gian sau chia tay lại vô cùng khó khăn. Nên nếu có thể lại yêu một ai đó thêm lần nữa, có lẽ tôi sẽ cố gắng trân trọng từng giây phút chúng tôi còn ở lại bên cạnh nhau. Bởi yêu nhau hôm nay, đâu biết mai này sẽ như thế nào, phải không?