Yêu Xa, Chênh Nhau 2 Tiếng, Cũng Đủ Để Yêu Thương Vơi Đi Một Nửa…



Anh à, em đang cố làm quen với cuộc sống không có anh, thực sự là vất vả đấy, em không vào mạng, nói đúng hơn là vào mạng ít dần đi, em không biết rằng mình sẽ làm thế được bao lâu nhưng em sẽ cố gắng từ bỏ nó dần dần…

Anh ạ, chẳng hiểu sao em lại muốn như thế nữa, em đang tự nới rộng khoảng cách giữa em và anh rồi đúng không? Chắc em chẳng còn cách nào khác nữa cả. anh có biết em buồn như nào không? Hiện tại em đang khóc đấy, tự dưng nghĩ mình sao lại yếu đuối đến vậy, tại sao lại đi yêu một người ở tận tít xa để hàng ngày cứ phải trực chờ người ta lên mạng mới được nói chuyện cơ chứ, tại sao lại nhận lời một người mà rõ ràng biết tương lai sẽ là rất mù mịt. Ai có thể đảm bảo được rằng, rồi một ngày anh sẽ trở về với một con người giống như ngày trước anh đi?

Hình như, em đã tự đưa mình vào ngõ cụt rồi, bây giờ tự muốn nới lỏng nó ra một chút mặc dù tim lại đau, lại nhức nhối. Bản thân có nhớ, đúng rồi, em có nhớ anh, nhớ thật sự chứ không phải như những lần trước. Em đã mơ thấy anh, một giấc mơ đẹp chứ không phải một giấc mơ tồi tệ. Nhưng em vẫn muốn nới lỏng bàn tay mình ra, có thể vì em không thể chịu đựng được thêm nữa việc chờ đợi một người mình yêu trái múi giờ đến tận nửa đêm mới được nói chuyện với nhau, mà lại chỉ là qua những tin nhắn facebook hoặc zalo, không được nghe giọng nói của nhau có khi cả tháng trời, cùng lắm lại tậm tẹt qua Viber, sóng chẳng tốt, nghe được vài câu lại chỉ thấy có tiếng “Alo.. alo” anh nói vì không nhận được tín hiệu, tắt máy mà lòng cứ nặng trĩu, chẳng hiểu mình đang làm cái trò gì nữa, mạnh mẽ tự dưng bay biến đâu hết, chỉ còn toàn là yếu đuối, toàn nước mắt, suỵt soạt cho qua rồi lặng lẽ nhắn lại một cái tin: “sóng kém lắm, em không nghe được gì”…

Như thế là hạnh phúc sao? Như thế là có tương lai sao? Trong khi trước mắt lại là cả một quãng đường dài hơn 3 năm mà có khi là 5 năm. Liệu rằng chúng ta có thể chịu đựng được nó trong bao lâu nữa? Em yếu đuối lắm, em không mạnh mẽ như người ta vẫn nhìn ở vẻ bề ngoài đâu. Những lúc tim mình muốn trùng xuống, muốn rơi ra khỏi lồng ngực chỉ có em biết, em kêu liệu có ai nghe và tin em, ngay cả anh cũng đâu bay về với em được, đành cười cho qua và bảo rằng tất cả chỉ là giả vờ, tim lại rỉ máu sau những lần như thế. Bất giác lại nghĩ, có người yêu để như này sao? Có người yêu để những lúc yếu lòng lại tự ôm mặt khóc như thế này sao? Có người yêu mà phải cố gắng dấu đi bằng được mọi thứ để tự mình vượt qua tất cả như thế này sao? Có người yêu mà phải ngồi đây gõ những dòng chữ này rồi khóc theo nó sao?

Em lại tự hỏi, tại sao em cố chấp nhận lời một người trong khi mình đã từng trải qua một cuộc tình buồn khi phải yêu xa? Vậy mà vẫn cứ bước vào, để đến bây giờ người ta bận bịu với công việc ở cách xa mình tận nửa vòng trái đất, còn mình thì lại nhàn dỗi đến mức chẳng còn cả muốn tiếp tục. Anh bận lắm, dạo này anh bận suốt, anh không có cả thời gian để nói chuyện, có chăng chỉ là những dòng tin nhắn đến từ lúc nửa đêm, khi anh vừa đi làm về còn em thì đã ngủ say tít từ lúc nào: “Dạo này anh nhiều việc quá, không nói chuyện với em được, em đừng buồn nhé, anh luôn nhớ về em, yêu em hơn tất cả…”

Anh à, em đang khóc đây này, anh có biết không? Anh có giám bỏ công việc, bỏ bận bịu để về với em không? Cứ mỗi lần được nói chuyện, anh lại như da diết xin lỗi vì không thể nói chuyện thường xuyên được với em, những tin nhắn dài đằng đẵng mà khi mở mạng nên nó cứ hiện liên hồi trên màn hình điện thoại của em, những lúc như thế, chẳng hiểu sao nước mắt cứ tự nhiên trào ra như được sắp đặt trước, đành nén tiếng thở dài trôi tuột vào cổ họng để xua đi dỗi hờn đang chồng chéo.

Có ai mà không buồn được cơ chứ, khi mà đến cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn. Anh phải làm suốt, em biết, sang đấy mọi thứ đều rất khác bên này, nhưng em vẫn giận anh, vì sao lại chịu vất vả như thế, làm đến mức mà không kịp cả cho những hoạt động khác. Ăn vội, ngủ vội, tất cả đều vội. Rồi không biết lịch học với làm của anh như thế nào nữa? Nó khiến em mơ hồ và như có điều gì đó không an tâm nơi anh. Sức khỏe , ốm đau, đi lại,… nếu như vất vả quá, anh đổ bệnh thì sao? Lại tự mình chăm sóc lấy mình hay để bệnh nó đến rồi nó khác tự đi?

Anh à, chỉ chênh nhau 2 tiếng đồng hồ thôi, liệu em còn đủ sức tiếp tục không anh??

Em nên mạnh mẽ đến bao giờ?