Chương 424: Bà đã biết trước
Ss Tần
09/03/2024
Do trong khu Hoa Sơn không có chỗ đậu xe tạm thời, Tô Nhạc Luân tìm mãi
không ra chỗ đậu xe, đành phải tạm dừng xe ở ven đường bên cạnh.
Sau đó, tay cầm bó hoa tiến vào trong khu nhà, sau sự việc lần trước, bảo vệ ở cổng cũng đã quen mặt Tô Nhạc Luân, lần này còn chủ động chào hỏi ông ta.
Tô Nhạc Luân mỉm cười gật đầu bước vào, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu rồi chỉnh lại cổ áo, gõ cửa.
Một người giúp việc chạy ra mở cửa, thấy là Tô Nhạc Luân liền cúi chào sâu rồi mời ông ta vào.
"Cha, cha đến rồi, mẹ đợi cha lâu lắm rồi, hoa đẹp quá." Thấy Tô Nhạc Luân bước vào, Mã Hiểu Lộ khoác tay Lâm Thiến đi ra, đồng thời đưa tay nhận lấy bó hoa từ tay Tô Nhạc Luân, không quên nháy mắt ra hiệu cho ông ta, ý là biểu hiện không tệ.
Sau đó Mã Hiểu Lộ hết sức đẩy Lâm Thiến ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: "Hai người có chuyện gì từ từ nói, còn nữa, mẹ yên tâm, hoa này con sẽ nhờ người cắm giúp."
Từ đầu đến cuối Lâm Thiến và Tô Nhạc Luân không có cơ hội nói lời nào, tất cả đều do một mình Mã Hiểu Lộ nói.
Đứng ở cửa, hai người nhìn nhau, cũng không nói gì, nhưng có thể thấy Lâm Thiến đã chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài nói chuyện với Tô Nhạc Luân, nếu không bà cũng đã không thay quần áo chỉnh tầ.
"Vậy, chúng ta đi thôi." Tô Nhạc Luân liếm môi, hơi ngượng ngùng nói với Lâm Thiến.
Lâm Thiến cũng không nói gì thêm, gật đầu rồi hai người sóng vai bước ra ngoài.
Trên con đường nhỏ, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người cùng tiếng xào xạc của gió thu thổi qua lá khô.
"Ông không cần phải như vậy, thực ra tôi đã tha thứ cho ông rồi, chuyện của chúng ta cũng đã qua từ lâu, ông có cuộc sống của ông, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Không làm phiền nhau có lẽ mới là sự đồng hành lâu dài nhất." Lâm Thiến bước bên cạnh Tô Nhạc Luân, gió thu lùa vào cổ áo khiến bà theo bản năng co cổ lại.
Tô Nhạc Luân tiến lại gần, muốn vòng tay ôm lấy bà, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, ngượng ngùng đặt tay ra sau lưng xoa xoa rồi nói:
"Tôi biết, trước đây tôi cố tình giấu giếm làm tổn thương bà, lúc đó tôi có tư tâm riêng, sau này cũng hiểu lầm bà, giờ nghĩ lại thực sự tôi không phải người tốt. 'Tôi muốn bù đắp, không chỉ cho Tô Vũ mà còn cho cả bà..."
Tô Nhạc Luân vốn định nói chuyện ly hôn với Lý Nguyệt Hoa, muốn cho bà một danh phận, chỉ là chưa kịp mở lời đã bị Lâm Thiến cắt ngang.
"Thực ra tôi đã biết từ lâu rồi." Tô Nhạc Luân hơi khó hiểu không rõ Lâm Thiến nói gì: "Bà nói gì cơ?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Ý tôi là, ngay từ đầu, tôi đã biết sự tồn tại của Lý Nguyệt Hoa, chỉ là lúc đó tôi đã lún quá sâu, thà tin lời nói dối của ông, cũng không muốn tin sự thật trước mắt. Nên không thể trách ông, hay nói đúng hơn là không thể trách bất cứ ai. Nhưng tôi tin chúng ta từng yêu nhau đúng không?" Lâm Thiến cười nói ra những lời này, lại khiến mắt Tô Nhạc Luân hơi ươn ướt.
Lúc này ông ta mới hiểu, thì ra Lâm Thiến đã sớm biết kết cục sau này, nhưng vẫn kiên quyết chọn tình yêu như thiêu thân lao vào lửa.
Nhìn bóng lưng gầy gò mỏng manh của Lâm Thiến, Tô Nhạc Luân cảm thấy iếp này mình nợ người phụ nữ này quá nhiều, nhiều đến mức dù có cạn kiệt quãng đời còn lại cũng không thể bù đáp.
Khi người phụ nữ này cần mình nhất, mình lại không ở bên cạnh bà ấy. Ông ta không thể tưởng tượng, một người phụ nữ khi đã biết ông ta có gia đình tuyệt đối không thể cho bà ấy một danh phận, vậy mà vẫn chọn sinh cho mình một đứa con là tâm trạng như thế nào.
Thực ra đây cũng là lý do Lâm Thiến tự thấy mình đuối lý, bởi vì đúng là bà đang cố ý phá vỡ gia đình người khác.
'Tô Nhạc Luân nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mắt hơi cay, vội vàng bước theo.
"Không phải ông nói muốn dẫn tôi đến quán ăn vỉa hè sao? Xe ông đâu rồi?" Lâm Thiến đứng ở cổng khu nhà, co người vào trong áo hỏi.
Tô Nhạc Luân tiến lên vài bước rất tự nhiên vòng tay ôm eo bà kéo sang bên cạnh nói: "Khu nhà này không cho xe ngoài vào, tối đến khắp nơi đều đỗ đầy xe, tôi đành phải tạm để xe bên kia trước."
Đi theo Tô Nhạc Luân một lúc, Lâm Thiến lên tiếng: "Chỗ này, chỗ này mới đây còn có người vứt xác đấy."
Nói ra điều này, rõ ràng Lâm Thiến hơi sợ, dù sao đó cũng là một chuyện nghe. thôi đã đủ rùng rợn rồi.
Sau đó, tay cầm bó hoa tiến vào trong khu nhà, sau sự việc lần trước, bảo vệ ở cổng cũng đã quen mặt Tô Nhạc Luân, lần này còn chủ động chào hỏi ông ta.
Tô Nhạc Luân mỉm cười gật đầu bước vào, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu rồi chỉnh lại cổ áo, gõ cửa.
Một người giúp việc chạy ra mở cửa, thấy là Tô Nhạc Luân liền cúi chào sâu rồi mời ông ta vào.
"Cha, cha đến rồi, mẹ đợi cha lâu lắm rồi, hoa đẹp quá." Thấy Tô Nhạc Luân bước vào, Mã Hiểu Lộ khoác tay Lâm Thiến đi ra, đồng thời đưa tay nhận lấy bó hoa từ tay Tô Nhạc Luân, không quên nháy mắt ra hiệu cho ông ta, ý là biểu hiện không tệ.
Sau đó Mã Hiểu Lộ hết sức đẩy Lâm Thiến ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: "Hai người có chuyện gì từ từ nói, còn nữa, mẹ yên tâm, hoa này con sẽ nhờ người cắm giúp."
Từ đầu đến cuối Lâm Thiến và Tô Nhạc Luân không có cơ hội nói lời nào, tất cả đều do một mình Mã Hiểu Lộ nói.
Đứng ở cửa, hai người nhìn nhau, cũng không nói gì, nhưng có thể thấy Lâm Thiến đã chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài nói chuyện với Tô Nhạc Luân, nếu không bà cũng đã không thay quần áo chỉnh tầ.
"Vậy, chúng ta đi thôi." Tô Nhạc Luân liếm môi, hơi ngượng ngùng nói với Lâm Thiến.
Lâm Thiến cũng không nói gì thêm, gật đầu rồi hai người sóng vai bước ra ngoài.
Trên con đường nhỏ, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người cùng tiếng xào xạc của gió thu thổi qua lá khô.
"Ông không cần phải như vậy, thực ra tôi đã tha thứ cho ông rồi, chuyện của chúng ta cũng đã qua từ lâu, ông có cuộc sống của ông, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Không làm phiền nhau có lẽ mới là sự đồng hành lâu dài nhất." Lâm Thiến bước bên cạnh Tô Nhạc Luân, gió thu lùa vào cổ áo khiến bà theo bản năng co cổ lại.
Tô Nhạc Luân tiến lại gần, muốn vòng tay ôm lấy bà, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, ngượng ngùng đặt tay ra sau lưng xoa xoa rồi nói:
"Tôi biết, trước đây tôi cố tình giấu giếm làm tổn thương bà, lúc đó tôi có tư tâm riêng, sau này cũng hiểu lầm bà, giờ nghĩ lại thực sự tôi không phải người tốt. 'Tôi muốn bù đắp, không chỉ cho Tô Vũ mà còn cho cả bà..."
Tô Nhạc Luân vốn định nói chuyện ly hôn với Lý Nguyệt Hoa, muốn cho bà một danh phận, chỉ là chưa kịp mở lời đã bị Lâm Thiến cắt ngang.
"Thực ra tôi đã biết từ lâu rồi." Tô Nhạc Luân hơi khó hiểu không rõ Lâm Thiến nói gì: "Bà nói gì cơ?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Ý tôi là, ngay từ đầu, tôi đã biết sự tồn tại của Lý Nguyệt Hoa, chỉ là lúc đó tôi đã lún quá sâu, thà tin lời nói dối của ông, cũng không muốn tin sự thật trước mắt. Nên không thể trách ông, hay nói đúng hơn là không thể trách bất cứ ai. Nhưng tôi tin chúng ta từng yêu nhau đúng không?" Lâm Thiến cười nói ra những lời này, lại khiến mắt Tô Nhạc Luân hơi ươn ướt.
Lúc này ông ta mới hiểu, thì ra Lâm Thiến đã sớm biết kết cục sau này, nhưng vẫn kiên quyết chọn tình yêu như thiêu thân lao vào lửa.
Nhìn bóng lưng gầy gò mỏng manh của Lâm Thiến, Tô Nhạc Luân cảm thấy iếp này mình nợ người phụ nữ này quá nhiều, nhiều đến mức dù có cạn kiệt quãng đời còn lại cũng không thể bù đáp.
Khi người phụ nữ này cần mình nhất, mình lại không ở bên cạnh bà ấy. Ông ta không thể tưởng tượng, một người phụ nữ khi đã biết ông ta có gia đình tuyệt đối không thể cho bà ấy một danh phận, vậy mà vẫn chọn sinh cho mình một đứa con là tâm trạng như thế nào.
Thực ra đây cũng là lý do Lâm Thiến tự thấy mình đuối lý, bởi vì đúng là bà đang cố ý phá vỡ gia đình người khác.
'Tô Nhạc Luân nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mắt hơi cay, vội vàng bước theo.
"Không phải ông nói muốn dẫn tôi đến quán ăn vỉa hè sao? Xe ông đâu rồi?" Lâm Thiến đứng ở cổng khu nhà, co người vào trong áo hỏi.
Tô Nhạc Luân tiến lên vài bước rất tự nhiên vòng tay ôm eo bà kéo sang bên cạnh nói: "Khu nhà này không cho xe ngoài vào, tối đến khắp nơi đều đỗ đầy xe, tôi đành phải tạm để xe bên kia trước."
Đi theo Tô Nhạc Luân một lúc, Lâm Thiến lên tiếng: "Chỗ này, chỗ này mới đây còn có người vứt xác đấy."
Nói ra điều này, rõ ràng Lâm Thiến hơi sợ, dù sao đó cũng là một chuyện nghe. thôi đã đủ rùng rợn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.