Chương 390: Bị bắt cóc
Ss Tần
07/03/2024
Phó Gổ thở dài nói: "Có thể tin hay không thì lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng ông ta lần này thôi. Yên tâm đi, bây giờ đồ vẫn còn trong tay chúng ta mà, chỉ cần ông ta không trả tiền, chúng ta không đưa đồ cho ông ta là được rồi. Đừng lo, hai người họ sẽ không có chuyện gì đâu."
Dạ Oanh thở dài, gật đầu, tình huống hiện tại thì dường như cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
"Alô, ngài Tô à, tôi là Bạch Nhãn Hạt Tử, ngài còn nhớ tôi không?" Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức gọi điện cho Tô Vũ, nếu không nói rõ sự việc này trước, tối nay ông ta sẽ không ngủ yên được đâu.
Nghe được giọng của Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ cười nói: "Người có quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương, làm sao tôi có thể quên được. Muộn thế rồi mà còn gọi cho tôi làm gì thế?”
Lúc này đã là 7h30 tối, Tô Vũ không nghĩ Bạch Nhãn Hạt Tử gọi cho mình là vì mất ngủ.
"He he, ngài Tô, đã lâu không gặp ngài, tôi rất nhớ ngài đấy. Tôi đã mua một ít đồ ngon, tôi cam đoan tất cả đều là những món ăn ngon nhất của tầng lớp dưới cùng mà những người sống ở tầng lớp cao quý như các ngài chưa từng được nếm thử. Tôi cũng có hai chai rượu ngon, tôi chỉ muốn mời ngài uống vài ly thôi. Ngài đang ở đâu, tôi sẽ tới ngay bây giờ."
Bạch Nhấn Hạt Tử nói đại một lý do qua loa trên điện thoại. Nói Bạch Nhãn Hạt Tử mời mình ăn đêm gì thì Tô Vũ cũng không tin lắm, chắc chắn ông ta có việc gì đó rồi.
Nhưng hiện tại Bạch Nhấn Hạt Tử vẫn có thể tự gọi điện cho mình, điều này chứng tỏ chắc chắn không phải chuyện gì tồi tệ, ít nhất hiện tại ông ta vẫn chưa bị nhốt vào đồn cảnh sát.
"Nếu có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng nói vòng vo." Tô Vũ thẳng thừng nói qua điện thoại.
"He he, quả nhiên không có gì qua được cái lỗ tai của ngài Tô rồi. Tôi quả thật có một việc nhỏ, muốn nhờ ngài giúp đỡ, nhưng trên điện thoại nói không rõ ràng được, tôi sẽ tới ngay bây giờ, chúng ta nói chuyện trực tiếp."
Mặc dù trước đây ở trên biển, Bạch Nhãn Hạt Tử thực sự không ra gì, thậm chí nhiều lần suýt làm rối loạn kế hoạch của mình.
Nhưng có một điều phải nói, nếu không có Bạch Nhấn Hạt Tử, Tô Vũ chưa chắc đã tìm thấy Biển Đên một cách thuận lợi.
Cộng thêm dù sao họ cũng từng là đồng bọn đồng sinh cộng tử, bây giờ Bạch Nhãn Hạt Tử có chút việc gì, nếu mình có thể giúp thì Tô Vũ cũng không quá từ chối.
"Vậy được rồi, khu biệt thự Hoa Sơn số 47, ông cứ tới thẳng đi."
"Được, nửa giờ nữa tôi sẽ tới, vậy tôi gác máy trước nhé, tạm biệt!" Bạch Nhãn Hạt Tử vui vẻ cúp máy.
Một mình đi dạo trên đường, hai tay đút túi, miệng huýt sáo một giai điệu đang thịnh hành: "Ánh trăng nói hộ lòng tôi..."
Đúng lúc này, một chiếc xe tải đối diện chạy lại, gần tới gần thì đèn xe tải bất ngờ nháy hai cái làm Bạch Nhãn Hạt Tử hoa mắt.
Lập tức ông ta bịt mắt và chửi bới: "Bà nội một chân nhà mày, mày có biết lái xe không hả, cẩn thận tao cho mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai đấy!"
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa dứt lời thì chiếc xe tải đó đã dừng lại bên cạnh, cửa xe kéo ra, hai gã đàn ông to lớn khỏe mạnh từ trên xe nhảy xuống.
Không nói không rằng, một trái một phải kẹp Bạch Nhấn Hạt Tử rồi kép lên xe. Bạch Nhấn Hạt Tử chưa kịp phản ứng lại thì đầu đã bị một cái khăn trùm màu đen trùm lên.
Bạch Nhấn Hạt Tử lập tức hiểu ra, chắc hẳn là gặp kẻ cướp rồi, đúng là mình bất cẩn rồi.
"Này, không biết là anh hùng hảo hán nào tới đây vậy? Tôi là Bạch Nhãn Hạt Tử, cũng được xem là có chút danh tiếng nho nhỏ, có việc gì chúng ta ngồi xuống uống rượu mà nói chuyện cho đàng hoàng nhé?”
Bạch Nhấn Hạt Tử lập tức đổi giọng, trở nên hèn hạ nói.
"BốpI"
Không đợi Bạch Nhãn Hạt Tử phản ứng lại thì một cái tát đã bay vào đầu ông †a, theo sau là một giọng nói thô lỗ:
"Muốn sống thì thành thật chút đi, đừng nói nhảm, không thì bố mày làm mày chảy máu đấy!"
Nghe được câu đó, Bạch Nhãn Hạt Tử không dám nói nữa, thậm chí còn không thở mạnh.
Đối phương là những kẻ có thể giết người liều mạng, nếu lỡ chọc giận rồi bị đâm hai nhát, chẳng phải mình chết oan hay sao?
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử không hiểu, đối phương rốt cuộc là ai, bắt cóc một ông già thịt đã lên men thế này thì rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Suy nghĩ kỹ lại, Bạch Nhãn Hạt Tử cho rằng, đối phương nhất định là vì tiền thôi.
Nhìn thấy gần đây mình khá giả nên họ đỏ mắt ghen ty, muốn dùng chiêu này để cướp của ông ta một ít tiền.
Nhưng ông ta đã quyết định, chỉ cần đối phương không đòi hỏi gì quá đáng thì ông ta sẵn sàng trả tiền để đổi lấy một con đường sống. Dù sao cái mạng nhỏ này chỉ có một cái thôi.
Sau này nhất định ông ta phải thuê hai tên vệ sĩ mạnh mẽ, ông ta tự nhận mình đã là nhân vật số một trong thành phố Tân Hải rồi, an toàn là trên hết.
Sau đó, xe tải chạy vòng vo bảy quẹo tám cua không biết bao lâu, dù sao khi Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy đầu óc choáng váng sắp hôn mê thì cuối cùng xe mới dừng lại.
"Xuống đi." Gã đàn ông ngồi cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử mở miệng nói.
Dạ Oanh thở dài, gật đầu, tình huống hiện tại thì dường như cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
"Alô, ngài Tô à, tôi là Bạch Nhãn Hạt Tử, ngài còn nhớ tôi không?" Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức gọi điện cho Tô Vũ, nếu không nói rõ sự việc này trước, tối nay ông ta sẽ không ngủ yên được đâu.
Nghe được giọng của Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ cười nói: "Người có quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương, làm sao tôi có thể quên được. Muộn thế rồi mà còn gọi cho tôi làm gì thế?”
Lúc này đã là 7h30 tối, Tô Vũ không nghĩ Bạch Nhãn Hạt Tử gọi cho mình là vì mất ngủ.
"He he, ngài Tô, đã lâu không gặp ngài, tôi rất nhớ ngài đấy. Tôi đã mua một ít đồ ngon, tôi cam đoan tất cả đều là những món ăn ngon nhất của tầng lớp dưới cùng mà những người sống ở tầng lớp cao quý như các ngài chưa từng được nếm thử. Tôi cũng có hai chai rượu ngon, tôi chỉ muốn mời ngài uống vài ly thôi. Ngài đang ở đâu, tôi sẽ tới ngay bây giờ."
Bạch Nhấn Hạt Tử nói đại một lý do qua loa trên điện thoại. Nói Bạch Nhãn Hạt Tử mời mình ăn đêm gì thì Tô Vũ cũng không tin lắm, chắc chắn ông ta có việc gì đó rồi.
Nhưng hiện tại Bạch Nhấn Hạt Tử vẫn có thể tự gọi điện cho mình, điều này chứng tỏ chắc chắn không phải chuyện gì tồi tệ, ít nhất hiện tại ông ta vẫn chưa bị nhốt vào đồn cảnh sát.
"Nếu có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng nói vòng vo." Tô Vũ thẳng thừng nói qua điện thoại.
"He he, quả nhiên không có gì qua được cái lỗ tai của ngài Tô rồi. Tôi quả thật có một việc nhỏ, muốn nhờ ngài giúp đỡ, nhưng trên điện thoại nói không rõ ràng được, tôi sẽ tới ngay bây giờ, chúng ta nói chuyện trực tiếp."
Mặc dù trước đây ở trên biển, Bạch Nhãn Hạt Tử thực sự không ra gì, thậm chí nhiều lần suýt làm rối loạn kế hoạch của mình.
Nhưng có một điều phải nói, nếu không có Bạch Nhấn Hạt Tử, Tô Vũ chưa chắc đã tìm thấy Biển Đên một cách thuận lợi.
Cộng thêm dù sao họ cũng từng là đồng bọn đồng sinh cộng tử, bây giờ Bạch Nhãn Hạt Tử có chút việc gì, nếu mình có thể giúp thì Tô Vũ cũng không quá từ chối.
"Vậy được rồi, khu biệt thự Hoa Sơn số 47, ông cứ tới thẳng đi."
"Được, nửa giờ nữa tôi sẽ tới, vậy tôi gác máy trước nhé, tạm biệt!" Bạch Nhãn Hạt Tử vui vẻ cúp máy.
Một mình đi dạo trên đường, hai tay đút túi, miệng huýt sáo một giai điệu đang thịnh hành: "Ánh trăng nói hộ lòng tôi..."
Đúng lúc này, một chiếc xe tải đối diện chạy lại, gần tới gần thì đèn xe tải bất ngờ nháy hai cái làm Bạch Nhãn Hạt Tử hoa mắt.
Lập tức ông ta bịt mắt và chửi bới: "Bà nội một chân nhà mày, mày có biết lái xe không hả, cẩn thận tao cho mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai đấy!"
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa dứt lời thì chiếc xe tải đó đã dừng lại bên cạnh, cửa xe kéo ra, hai gã đàn ông to lớn khỏe mạnh từ trên xe nhảy xuống.
Không nói không rằng, một trái một phải kẹp Bạch Nhấn Hạt Tử rồi kép lên xe. Bạch Nhấn Hạt Tử chưa kịp phản ứng lại thì đầu đã bị một cái khăn trùm màu đen trùm lên.
Bạch Nhấn Hạt Tử lập tức hiểu ra, chắc hẳn là gặp kẻ cướp rồi, đúng là mình bất cẩn rồi.
"Này, không biết là anh hùng hảo hán nào tới đây vậy? Tôi là Bạch Nhãn Hạt Tử, cũng được xem là có chút danh tiếng nho nhỏ, có việc gì chúng ta ngồi xuống uống rượu mà nói chuyện cho đàng hoàng nhé?”
Bạch Nhấn Hạt Tử lập tức đổi giọng, trở nên hèn hạ nói.
"BốpI"
Không đợi Bạch Nhãn Hạt Tử phản ứng lại thì một cái tát đã bay vào đầu ông †a, theo sau là một giọng nói thô lỗ:
"Muốn sống thì thành thật chút đi, đừng nói nhảm, không thì bố mày làm mày chảy máu đấy!"
Nghe được câu đó, Bạch Nhãn Hạt Tử không dám nói nữa, thậm chí còn không thở mạnh.
Đối phương là những kẻ có thể giết người liều mạng, nếu lỡ chọc giận rồi bị đâm hai nhát, chẳng phải mình chết oan hay sao?
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử không hiểu, đối phương rốt cuộc là ai, bắt cóc một ông già thịt đã lên men thế này thì rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Suy nghĩ kỹ lại, Bạch Nhãn Hạt Tử cho rằng, đối phương nhất định là vì tiền thôi.
Nhìn thấy gần đây mình khá giả nên họ đỏ mắt ghen ty, muốn dùng chiêu này để cướp của ông ta một ít tiền.
Nhưng ông ta đã quyết định, chỉ cần đối phương không đòi hỏi gì quá đáng thì ông ta sẵn sàng trả tiền để đổi lấy một con đường sống. Dù sao cái mạng nhỏ này chỉ có một cái thôi.
Sau này nhất định ông ta phải thuê hai tên vệ sĩ mạnh mẽ, ông ta tự nhận mình đã là nhân vật số một trong thành phố Tân Hải rồi, an toàn là trên hết.
Sau đó, xe tải chạy vòng vo bảy quẹo tám cua không biết bao lâu, dù sao khi Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy đầu óc choáng váng sắp hôn mê thì cuối cùng xe mới dừng lại.
"Xuống đi." Gã đàn ông ngồi cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.