Chương 391: Kết quả sự tức giận
Ss Tần
07/03/2024
"Này, các người có nhầm không thế? Các người bịt mắt tôi rồi muốn tôi đi xuống thế nào đây?" Bạch Nhãn Hạt Tử nói với vẻ tức giận.
Kết quả sự tức giận của ông ta chỉ nhận được một cú đá mạnh, khiến ông ta ngã "rầm" một cái và lăn ra khỏi xe.
Ông ta bị quăng ngã xuống đất như con chó gặm bùn.
"Muốn sống thì đứng dậy." Một người nói xong, dùng hai cánh tay kéo Bạch Nhãn Hạt Tử đứng lên, rồi lôi kéo đưa ông ta đi về phía trước.
"Này, các người có thể nói cho tôi biết tại sao bắt tôi không?" Bạch Nhãn Hạt Tử nói với vẻ bất lực.
"Bớt nói nhảm đi, lát nữa sẽ tự biết." Không lâu sau, cùng với tiếng mở cửa vang lên, Bạch Nhãn Hạt Tử bị đẩy vào trong.
Sau đó một người ở cửa nói: "Thưa cô, người cô cần đã được đưa tới."
Lúc này người ngồi trên ghế sofa trong phòng chính là Điền Tư Manh.
Điền Tư Manh ra hiệu cho một người đứng bên cạnh, người đó gật đầu rồi đi tới, không nói năng gì mà trực tiếp vén áo Bạch Nhãn Hạt Tử lên.
Những cái vảy màu xanh lóng lánh sắc bén lộ ra, Điền Tư Manh nhìn rồi nói: "Không bắt nhầm người, đúng là hắn rồi."
"Ơ kìa, các người bắt tôi để làm gì? Tôi nghèo rớt mồng tơi không có gì hết, giết tôi cũng chẳng ai nhặt xác. Các người sẽ vô tình gánh thêm tội giết người đấy. Tôi nghĩ chúng ta nên làm bạn, sau này có việc làm ăn thì cùng kiếm tiền."
Bạch Nhãn Hạt Tử bị che đầu cố gắng dùng cách này để đối phương tha mạng.
Nhưng lý do đó ngay cả chính ông ta cũng khó mà tự thuyết phục.
Lúc này Điền Tư Manh đứng dậy, tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc" vang lên, cô ta chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử nói:
"Ngài Ngụy Phượng Kiều, chúng tôi không có ý xấu, chỉ muốn hỏi ông một số việc thôi, đừng quá lo lắng."
Nghe đối phương nói ra tên thật của mình, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức có một linh cảm không hay.
Bởi vì tên thật của ông ta không nhiều người biết. Nhưng bản lĩnh mặt dày của Bạch Nhãn Hạt Tử không phải khoác lác.
Dù ở trong tình huống này, ông ta vẫn có thể nói năng ngọt xớt.
Ông ta hít mũi ngửi ngửi rồi nói: "Cô gái xinh đẹp ơi, trên người cô thơm quá. Nhưng cái gì mà Ngụy Phượng Kiều, tôi thật sự không quen người đó đâu. Tên tôi là Phó Côt, các người nhất định nhầm rồi."
Điền Tư Manh nhướn mày, nhìn về phía người bên cạnh nói: "Các người làm việc thế này sao, lại có thể bắt nhầm người thế à?"
Nghe nửa câu đầu của Điền Tư Manh, Bạch Nhãn Hạt Tử còn đang mừng thầm trong lòng: Con mụ này thật dễ lừa.
Nhưng nửa câu sau khiến Bạch Nhãn Hạt Tử hối hận vì sự khôn vặt của mình.
Chợt nghe Điền Tư Manh nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết được, anh biết phải xử lý thế nào rồi chứ?"
Sau đó, một tiếng "tách" vang lên, người đó rút một con dao găm từ hông ra.
Điền Tư Manh thản nhiên nói: "Lôi ra ngoài giải quyết, đừng làm bẩn sàn nhà tôi."
Người đó gật đầu: "Vâng, cô chủ."
Sau đó người nọ lôi cổ áo sau lưng kéo Bạch Nhãn Hạt Tử ra ngoài, Bạch Nhãn Hạt Tử hoảng sợ tột cùng, trạng thái này rõ ràng là muốn giết chết ông ta đây mà.
Vì vậy, ông ta vội vàng giãy giụa: "Anh hùng, nữ hiệp tha mạng! Vừa rồi tôi đã nhớ ra, tôi thật sự tên là Ngụy Phượng Kiều, tôi chính là Ngụy Phượng Kiều."
"Đợi đã." Điền Tư Manh cười mỉm, lão già này đúng là chưa nhìn thấy quan tài thì chưa rơi lệ.
"Sao thế? Ông lại nhớ mình tên là gì rồi à?" Điền Tư Manh bình tĩnh nói.
Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước miếng, lắc đầu nói: "Thật xấu hổ, mấy chục năm trước vì một số việc, tôi đã phải đổi tên đổi họ ẩn náu. Nên chính bản thân tôi cũng quên tên thật của mình rồi, lúc nãy nếu không có cô nhắc, tôi cũng không thể nhớ ra."
"Ồ, ra là vậy. Thế thì ông chính là người tôi cần tìm, vậy tạm thời tha cho ông một mạng nhỏ, trả lời thành thật câu hỏi của tôi đi. Nếu không trung thực, ông cũng biết hậu quả thế nào rồi chứ?"
Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử liên tục gật đầu, hiện tại có thể nói là dao kề cổ, làm sao ông ta dám nói nửa chữ “không” chứ.
"Nữ hiệp, cô cứ hỏi đi, tôi nhất định trả lời hết, nếu nói dối nửa câu thì tôi sẽ không được chết tử tế." Để giữ lấy mạng sống, Bạch Nhãn Hạt Tử còn dám thề độc.
"Tốt lắm, vậy tôi cũng không nói nhảm nữa. Ông nói cho tôi biết, thời gian gần đây ông có đưa người đến Biển Đen không?" Điền Tư Manh đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử nhướng mày, ông ta không ngờ đối phương lại hỏi chuyện này.
Nghĩ lại bây giờ, họ biết tên thật của mình, thậm chí còn kiểm tra vảy của ông ta.
Rất có thể những người này chính là đồng bọn của những người mà trước đây ông ta từng dẫn đến Biển Đen.
Mặc dù nhìn thấu lai lịch của đối phương, nhưng trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử hiểu rõ, ông ta biết nếu vạch trần ra cũng sẽ không có lợi gì cho mình, chi bằng giả vờ không biết nói không chừng còn có thể sống sót.
Thực ra, chính Bạch Nhãn Hạt Tử đã tự gây họa cho mình. Ban đầu, Điền Tư Minh nghĩ rằng những người đã đi Biển Đen lần này hẳn đã chết cả trên biển rồi.
Nào ngờ, tại Tân Hải, cô ta nghe được truyền thuyết về cuộc chiến ác liệt giữa Bạch Nhãn Hạt Tử và bầy giao long trên biển.
Nên cô ta đã tốn một ít công sức tra xét, phát hiện ra thận phận thật sự của Bạch Nhãn Hạt Tử, chính là người vảy xanh mất tích cách đây vài chục năm.
Kết quả sự tức giận của ông ta chỉ nhận được một cú đá mạnh, khiến ông ta ngã "rầm" một cái và lăn ra khỏi xe.
Ông ta bị quăng ngã xuống đất như con chó gặm bùn.
"Muốn sống thì đứng dậy." Một người nói xong, dùng hai cánh tay kéo Bạch Nhãn Hạt Tử đứng lên, rồi lôi kéo đưa ông ta đi về phía trước.
"Này, các người có thể nói cho tôi biết tại sao bắt tôi không?" Bạch Nhãn Hạt Tử nói với vẻ bất lực.
"Bớt nói nhảm đi, lát nữa sẽ tự biết." Không lâu sau, cùng với tiếng mở cửa vang lên, Bạch Nhãn Hạt Tử bị đẩy vào trong.
Sau đó một người ở cửa nói: "Thưa cô, người cô cần đã được đưa tới."
Lúc này người ngồi trên ghế sofa trong phòng chính là Điền Tư Manh.
Điền Tư Manh ra hiệu cho một người đứng bên cạnh, người đó gật đầu rồi đi tới, không nói năng gì mà trực tiếp vén áo Bạch Nhãn Hạt Tử lên.
Những cái vảy màu xanh lóng lánh sắc bén lộ ra, Điền Tư Manh nhìn rồi nói: "Không bắt nhầm người, đúng là hắn rồi."
"Ơ kìa, các người bắt tôi để làm gì? Tôi nghèo rớt mồng tơi không có gì hết, giết tôi cũng chẳng ai nhặt xác. Các người sẽ vô tình gánh thêm tội giết người đấy. Tôi nghĩ chúng ta nên làm bạn, sau này có việc làm ăn thì cùng kiếm tiền."
Bạch Nhãn Hạt Tử bị che đầu cố gắng dùng cách này để đối phương tha mạng.
Nhưng lý do đó ngay cả chính ông ta cũng khó mà tự thuyết phục.
Lúc này Điền Tư Manh đứng dậy, tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc" vang lên, cô ta chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử nói:
"Ngài Ngụy Phượng Kiều, chúng tôi không có ý xấu, chỉ muốn hỏi ông một số việc thôi, đừng quá lo lắng."
Nghe đối phương nói ra tên thật của mình, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức có một linh cảm không hay.
Bởi vì tên thật của ông ta không nhiều người biết. Nhưng bản lĩnh mặt dày của Bạch Nhãn Hạt Tử không phải khoác lác.
Dù ở trong tình huống này, ông ta vẫn có thể nói năng ngọt xớt.
Ông ta hít mũi ngửi ngửi rồi nói: "Cô gái xinh đẹp ơi, trên người cô thơm quá. Nhưng cái gì mà Ngụy Phượng Kiều, tôi thật sự không quen người đó đâu. Tên tôi là Phó Côt, các người nhất định nhầm rồi."
Điền Tư Manh nhướn mày, nhìn về phía người bên cạnh nói: "Các người làm việc thế này sao, lại có thể bắt nhầm người thế à?"
Nghe nửa câu đầu của Điền Tư Manh, Bạch Nhãn Hạt Tử còn đang mừng thầm trong lòng: Con mụ này thật dễ lừa.
Nhưng nửa câu sau khiến Bạch Nhãn Hạt Tử hối hận vì sự khôn vặt của mình.
Chợt nghe Điền Tư Manh nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết được, anh biết phải xử lý thế nào rồi chứ?"
Sau đó, một tiếng "tách" vang lên, người đó rút một con dao găm từ hông ra.
Điền Tư Manh thản nhiên nói: "Lôi ra ngoài giải quyết, đừng làm bẩn sàn nhà tôi."
Người đó gật đầu: "Vâng, cô chủ."
Sau đó người nọ lôi cổ áo sau lưng kéo Bạch Nhãn Hạt Tử ra ngoài, Bạch Nhãn Hạt Tử hoảng sợ tột cùng, trạng thái này rõ ràng là muốn giết chết ông ta đây mà.
Vì vậy, ông ta vội vàng giãy giụa: "Anh hùng, nữ hiệp tha mạng! Vừa rồi tôi đã nhớ ra, tôi thật sự tên là Ngụy Phượng Kiều, tôi chính là Ngụy Phượng Kiều."
"Đợi đã." Điền Tư Manh cười mỉm, lão già này đúng là chưa nhìn thấy quan tài thì chưa rơi lệ.
"Sao thế? Ông lại nhớ mình tên là gì rồi à?" Điền Tư Manh bình tĩnh nói.
Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước miếng, lắc đầu nói: "Thật xấu hổ, mấy chục năm trước vì một số việc, tôi đã phải đổi tên đổi họ ẩn náu. Nên chính bản thân tôi cũng quên tên thật của mình rồi, lúc nãy nếu không có cô nhắc, tôi cũng không thể nhớ ra."
"Ồ, ra là vậy. Thế thì ông chính là người tôi cần tìm, vậy tạm thời tha cho ông một mạng nhỏ, trả lời thành thật câu hỏi của tôi đi. Nếu không trung thực, ông cũng biết hậu quả thế nào rồi chứ?"
Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử liên tục gật đầu, hiện tại có thể nói là dao kề cổ, làm sao ông ta dám nói nửa chữ “không” chứ.
"Nữ hiệp, cô cứ hỏi đi, tôi nhất định trả lời hết, nếu nói dối nửa câu thì tôi sẽ không được chết tử tế." Để giữ lấy mạng sống, Bạch Nhãn Hạt Tử còn dám thề độc.
"Tốt lắm, vậy tôi cũng không nói nhảm nữa. Ông nói cho tôi biết, thời gian gần đây ông có đưa người đến Biển Đen không?" Điền Tư Manh đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử nhướng mày, ông ta không ngờ đối phương lại hỏi chuyện này.
Nghĩ lại bây giờ, họ biết tên thật của mình, thậm chí còn kiểm tra vảy của ông ta.
Rất có thể những người này chính là đồng bọn của những người mà trước đây ông ta từng dẫn đến Biển Đen.
Mặc dù nhìn thấu lai lịch của đối phương, nhưng trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử hiểu rõ, ông ta biết nếu vạch trần ra cũng sẽ không có lợi gì cho mình, chi bằng giả vờ không biết nói không chừng còn có thể sống sót.
Thực ra, chính Bạch Nhãn Hạt Tử đã tự gây họa cho mình. Ban đầu, Điền Tư Minh nghĩ rằng những người đã đi Biển Đen lần này hẳn đã chết cả trên biển rồi.
Nào ngờ, tại Tân Hải, cô ta nghe được truyền thuyết về cuộc chiến ác liệt giữa Bạch Nhãn Hạt Tử và bầy giao long trên biển.
Nên cô ta đã tốn một ít công sức tra xét, phát hiện ra thận phận thật sự của Bạch Nhãn Hạt Tử, chính là người vảy xanh mất tích cách đây vài chục năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.