Chương 453: Sao lại bảo tôi không giúp được gì?
Ss Tần
11/03/2024
“Không phải, không phải, các người chờ đã, các người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ai từng trải qua cũng hiểu, đó là khi ngồi bên nghe người khác nói chuyện, mà bản thân lại hoàn toàn không hiểu, là một sự dằn vặt như thế nào.
“Ông phiền thế, không hiểu thì đừng nghe nữa.” Lúc này trong đầu Thẩm Ngạo rối bời, bởi dù sao chuyện xảy ra ở Tân Hải, bao nhiêu ngày trôi qua rồi mà mình không có manh mối gì, ông ta cảm thấy mình hơi có lỗi với Tô Vũ.
“Ông ăn thuốc nổ à? Có chuyện gì nói ra mọi người cùng nghĩ cách chứ.” Từ Thiên Thành cũng không dám đắc tội vị thông gia tương lai này, hơn nữa nhìn bộ dạng của Thẩm Ngạo lúc này cũng khiến người ta thấy sốt ruột.
Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, rồi nhìn Tô Vũ, Tô Vũ gật đầu, Thẩm Ngạo bèn tóm tắt sơ lược chuyện xảy ra mấy ngày nay cho Từ Thiên Thành.
Nghe xong, vẻ mặt Từ Thiên Thành cũng dần cứng lại: “Không phải chứ, mới mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện thế?”
Thẩm Ngạo gật đầu, ghét bỏ nói: “Giờ ông biết rồi đấy, giúp không được gì thì ngoan ngoãn đứng sang một bên đi.”
“Sao lại bảo tôi không giúp được gì? Tôi nói cho ông biết, tôi đã nghiên cứu bộ truyện trinh thám Sherlock Holmes với cái gì Bao Thanh Thiên không biết bao nhiêu lần rồi, phân tích vụ án tôi không thua gì người chuyên nghiệp đâu.” Từ Thiên Thành vỗ ngực tự nhận mình cũng giúp được.
Thẩm Ngạo cười khổ, quay lại nhìn Từ Thiên Thành nói: “Thôi đi, ông chắc xem Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen rồi, đừng quấy rối vớ vẩn ở đây, ông mới về không hiểu gì đâu.”
“Ai bảo thế, tôi nói cho các người biết, tôi có thể tìm ra hung thủ, các người tin không?” Câu này của Từ Thiên Thành thoạt nhìn như lời khoác lác, nhưng cùng lúc lại thu hút sự chú ý của ba người.
Tô Vũ, Thẩm Ngạo và Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ nhìn Từ Thiên Thành đầy kỳ vọng: “Ông chủ Từ, ông nghĩ ra điều gì quan trọng à?”
Từ Thiên Thành gãi đầu: “Không biết, dù sao tôi cảm thấy hình như trong mấy manh mối này, có thể phân tích ra được gì đó, mà các người không có cảm giác sao? Tôi có trực giác này, hung thủ vẫn luôn ở trong tầm mắt chúng ta.”
Lời nói dựa vào cảm giác này, e là ngoài Từ Thiên Thành tự tin chính mình ra, sẽ chẳng ai tin cả.
“Vậy ông nói thử xem.” Thẩm Ngạo đẩy tài liệu trên tay vào ngực Từ Thiên Thành. . Ngôn Tình Sắc
Nhưng Từ Thiên Thành lại đặt mấy tài liệu đó lên bàn, rồi ngồi xuống nói: “Mấy tài liệu này tôi cũng chẳng hiểu, nhưng tôi hỏi mấy câu nhé.”
“Đối tượng các người nghi ngờ lúc đầu hẳn là người phụ nữ tên Lý Nguyệt Hoa đúng không?”
Mã Hiểu Lộ gật đầu: “Đúng, vì chiếc xe đó là của bà ta.”
Từ Thiên Thành gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Nhưng sau đó vì bà ta có bằng chứng ngoại phạm, cộng thêm chiếc xe lại bị mất trộm, nên tự nhiên hiềm nghi của Lý Nguyệt Hoa rất nhỏ đúng không?”
Mọi người cùng gật đầu, xét theo tư duy logic thì đúng là vậy.
Mã Hiểu Lộ bổ sung: “Hơn nữa lúc đó mẹ nói, chiếc xe đó hình như nhắm vào mẹ, rồi cha cứu mẹ. Nên Tô Vũ cho rằng, hung thủ nhắm vào anh ấy.”
Nhưng Từ Thiên Thành lại chu môi: “Các người nói vậy tức là Lý Nguyệt Hoa không có động cơ giết người nào, nhưng tôi thấy bà ta hẳn chính là hung thủ, hoặc việc này có liên quan mật thiết đến bà ta.”
“Sao lại nói vậy?” Tô Vũ lên tiếng hỏi.
“Sherlock Holmes dạy chúng ta, khi phân tích vụ án, chúng ta nên đứng ở góc độ của hung thủ, dùng tâm lý lúc đó của bà ta để tưởng tượng. Chúng ta hãy tưởng tượng, Lý Nguyệt Hoa này chính là hung thủ.”
Sau đó Từ Thiên Thành bắt chước rất có dáng vẻ: “Tô Nhạc Luân trước tiên cãi nhau to với Lý Nguyệt Hoa vì chuyện ly hôn, theo lời Lý Nguyệt Hoa thì sau khi cãi nhau, bà ta trốn ở nhà khóc, mà lúc này nếu không có gì bất ngờ, chiếc xe đó hẳn vẫn ở nhà bà ta.
Bởi vì sau đó chiếc xe xuất hiện ngay ở khu Hoa Sơn, mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khả năng một chiếc xe bị mất trộm lớn bao nhiêu? Hơn nữa sau khi mất trộm lại vừa vặn đâm phải Tô Nhạc Luân ở khu Hoa Sơn, khả năng này lại lớn bao nhiêu?
Nếu điều Lý Nguyệt Hoa nói là thật, vậy tức là có người cố ý trộm xe của bà ta rồi giết hại Tô Nhạc Luân vu oan cho bà ta. Đây chỉ là một khả năng, nghe có vẻ hung thủ có thể thuận lý thành chương vu oan cho Lý Nguyệt Hoa, bởi hai người vừa cãi nhau, Lý Nguyệt Hoa tức giận nên giết Tô Nhạc Luân.
Nhưng khả năng vu oan này rất thấp, bởi hung thủ không có nhiều thời gian để nắm bắt chuyện họ cãi nhau vì ly hôn, nếu không có chuyện này, Lý Nguyệt Hoa sẽ không có động cơ giết Tô Nhạc Luân. Xét như vậy, tức là Lý Nguyệt Hoa đang nói dối, xe của bà ta không hề bị mất trộm, người lái xe đâm chết Tô Nhạc Luân ở khu Hoa Sơn lúc đó, chính là Lý Nguyệt Hoa.”
Nghe phân tích của Từ Thiên Thành, Mã Hiểu Lộ gật đầu hỏi: “Nhưng mẹ nói, chiếc xe đó vốn nhắm vào mẹ, vậy tại sao Lý Nguyệt Hoa lại muốn giết mẹ?”
Từ Thiên Thành cười rồi nói: “Cái này rất dễ hiểu, tôi từ từ nói...”
“Ông phiền thế, không hiểu thì đừng nghe nữa.” Lúc này trong đầu Thẩm Ngạo rối bời, bởi dù sao chuyện xảy ra ở Tân Hải, bao nhiêu ngày trôi qua rồi mà mình không có manh mối gì, ông ta cảm thấy mình hơi có lỗi với Tô Vũ.
“Ông ăn thuốc nổ à? Có chuyện gì nói ra mọi người cùng nghĩ cách chứ.” Từ Thiên Thành cũng không dám đắc tội vị thông gia tương lai này, hơn nữa nhìn bộ dạng của Thẩm Ngạo lúc này cũng khiến người ta thấy sốt ruột.
Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, rồi nhìn Tô Vũ, Tô Vũ gật đầu, Thẩm Ngạo bèn tóm tắt sơ lược chuyện xảy ra mấy ngày nay cho Từ Thiên Thành.
Nghe xong, vẻ mặt Từ Thiên Thành cũng dần cứng lại: “Không phải chứ, mới mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện thế?”
Thẩm Ngạo gật đầu, ghét bỏ nói: “Giờ ông biết rồi đấy, giúp không được gì thì ngoan ngoãn đứng sang một bên đi.”
“Sao lại bảo tôi không giúp được gì? Tôi nói cho ông biết, tôi đã nghiên cứu bộ truyện trinh thám Sherlock Holmes với cái gì Bao Thanh Thiên không biết bao nhiêu lần rồi, phân tích vụ án tôi không thua gì người chuyên nghiệp đâu.” Từ Thiên Thành vỗ ngực tự nhận mình cũng giúp được.
Thẩm Ngạo cười khổ, quay lại nhìn Từ Thiên Thành nói: “Thôi đi, ông chắc xem Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen rồi, đừng quấy rối vớ vẩn ở đây, ông mới về không hiểu gì đâu.”
“Ai bảo thế, tôi nói cho các người biết, tôi có thể tìm ra hung thủ, các người tin không?” Câu này của Từ Thiên Thành thoạt nhìn như lời khoác lác, nhưng cùng lúc lại thu hút sự chú ý của ba người.
Tô Vũ, Thẩm Ngạo và Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ nhìn Từ Thiên Thành đầy kỳ vọng: “Ông chủ Từ, ông nghĩ ra điều gì quan trọng à?”
Từ Thiên Thành gãi đầu: “Không biết, dù sao tôi cảm thấy hình như trong mấy manh mối này, có thể phân tích ra được gì đó, mà các người không có cảm giác sao? Tôi có trực giác này, hung thủ vẫn luôn ở trong tầm mắt chúng ta.”
Lời nói dựa vào cảm giác này, e là ngoài Từ Thiên Thành tự tin chính mình ra, sẽ chẳng ai tin cả.
“Vậy ông nói thử xem.” Thẩm Ngạo đẩy tài liệu trên tay vào ngực Từ Thiên Thành. . Ngôn Tình Sắc
Nhưng Từ Thiên Thành lại đặt mấy tài liệu đó lên bàn, rồi ngồi xuống nói: “Mấy tài liệu này tôi cũng chẳng hiểu, nhưng tôi hỏi mấy câu nhé.”
“Đối tượng các người nghi ngờ lúc đầu hẳn là người phụ nữ tên Lý Nguyệt Hoa đúng không?”
Mã Hiểu Lộ gật đầu: “Đúng, vì chiếc xe đó là của bà ta.”
Từ Thiên Thành gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Nhưng sau đó vì bà ta có bằng chứng ngoại phạm, cộng thêm chiếc xe lại bị mất trộm, nên tự nhiên hiềm nghi của Lý Nguyệt Hoa rất nhỏ đúng không?”
Mọi người cùng gật đầu, xét theo tư duy logic thì đúng là vậy.
Mã Hiểu Lộ bổ sung: “Hơn nữa lúc đó mẹ nói, chiếc xe đó hình như nhắm vào mẹ, rồi cha cứu mẹ. Nên Tô Vũ cho rằng, hung thủ nhắm vào anh ấy.”
Nhưng Từ Thiên Thành lại chu môi: “Các người nói vậy tức là Lý Nguyệt Hoa không có động cơ giết người nào, nhưng tôi thấy bà ta hẳn chính là hung thủ, hoặc việc này có liên quan mật thiết đến bà ta.”
“Sao lại nói vậy?” Tô Vũ lên tiếng hỏi.
“Sherlock Holmes dạy chúng ta, khi phân tích vụ án, chúng ta nên đứng ở góc độ của hung thủ, dùng tâm lý lúc đó của bà ta để tưởng tượng. Chúng ta hãy tưởng tượng, Lý Nguyệt Hoa này chính là hung thủ.”
Sau đó Từ Thiên Thành bắt chước rất có dáng vẻ: “Tô Nhạc Luân trước tiên cãi nhau to với Lý Nguyệt Hoa vì chuyện ly hôn, theo lời Lý Nguyệt Hoa thì sau khi cãi nhau, bà ta trốn ở nhà khóc, mà lúc này nếu không có gì bất ngờ, chiếc xe đó hẳn vẫn ở nhà bà ta.
Bởi vì sau đó chiếc xe xuất hiện ngay ở khu Hoa Sơn, mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khả năng một chiếc xe bị mất trộm lớn bao nhiêu? Hơn nữa sau khi mất trộm lại vừa vặn đâm phải Tô Nhạc Luân ở khu Hoa Sơn, khả năng này lại lớn bao nhiêu?
Nếu điều Lý Nguyệt Hoa nói là thật, vậy tức là có người cố ý trộm xe của bà ta rồi giết hại Tô Nhạc Luân vu oan cho bà ta. Đây chỉ là một khả năng, nghe có vẻ hung thủ có thể thuận lý thành chương vu oan cho Lý Nguyệt Hoa, bởi hai người vừa cãi nhau, Lý Nguyệt Hoa tức giận nên giết Tô Nhạc Luân.
Nhưng khả năng vu oan này rất thấp, bởi hung thủ không có nhiều thời gian để nắm bắt chuyện họ cãi nhau vì ly hôn, nếu không có chuyện này, Lý Nguyệt Hoa sẽ không có động cơ giết Tô Nhạc Luân. Xét như vậy, tức là Lý Nguyệt Hoa đang nói dối, xe của bà ta không hề bị mất trộm, người lái xe đâm chết Tô Nhạc Luân ở khu Hoa Sơn lúc đó, chính là Lý Nguyệt Hoa.”
Nghe phân tích của Từ Thiên Thành, Mã Hiểu Lộ gật đầu hỏi: “Nhưng mẹ nói, chiếc xe đó vốn nhắm vào mẹ, vậy tại sao Lý Nguyệt Hoa lại muốn giết mẹ?”
Từ Thiên Thành cười rồi nói: “Cái này rất dễ hiểu, tôi từ từ nói...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.