Chương 540: Thi Giáng
Ss Tần
17/03/2024
“Sư phụ, sư nương đến rồi, tối qua tôi đã đưa cô ấy đi kiểm tra toàn thân một lần rồi, không có vấn đề gì lớn, vài hôm nữa hồi phục thể lực một chút là có thể xuất viện.”
Tô Vũ gật đầu nhìn cô ấy: “Sao không nghỉ ngơi tốt vậy, lại thức trắng đêm à?”
Tô Vũ tưởng Tiêu Tuyết Ny vì chuyện của Tiểu Thúy nên mới thức suốt đêm.
Chỉ thấy Tiêu Tuyết Ny thở dài nói: “Tối qua vốn đã về muộn, cha lại trò chuyện với tôi rất lâu, kết quả vừa nằm xuống giường thì bệnh viện gọi điện, nói là có một nhóm bệnh nhân nhập viện, đành phải lập tức phi ngựa tới đây thôi.”
“Chính là mấy người dưới lầu đó à?” Tô Vũ hỏi.
“Ừ, đúng vậy đấy, phần lớn những bệnh nhân này đều lớn tuổi, chắc là do thay đổi nhiệt độ khi chuyển mùa, cộng thêm tối qua lại mưa to nữa, nên bị cảm lạnh.”
Tiêu Tuyết Ny đút hai tay vào túi giải thích một hồi.
“Thôi được rồi, không nói chuyện với mọi người nữa, tôi còn bận lắm, à mà, sư phụ, viện trưởng nói muốn nói vài câu với anh, không biết có tiện không?”
Tô Vũ nhướng mày, viện trưởng tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì đây? “Ông ấy tìm tôi có việc à?” Tô Vũ hỏi.
Tiêu Tuyết Ny nhún vai đáp: “Ai mà biết được? Biết đâu chỉ là vì ngưỡng mộ anh thôi.”
“Cô đã nói hết mọi chuyện với ông ấy rồi à?”
“Tuyệt đối không có, nhưng mà, có thể thấy được, có lế trong lòng viện trưởng có chút nghi hoặc, lần này tìm anh chắc là muốn giải đáp thôi.” Tiêu Tuyết Ny phỏng đoán giải thích.
“Ồ, vậy thì không gặp.” Tô Vũ không chút do dự từ chối, bởi anh tự thấy mình chẳng có gì hay ho để nói với viện trưởng cả.
Tiêu Tuyết Ny dang hai tay nói: “Vậy được rồi, tôi đi làm đây.” Nói xong, cô ấy chào hỏi Mã Hiểu Lộ và Tiểu Thúy rồi rời khỏi phòng bệnh.
Còn lý do Đới An muốn gặp Tô Vũ, quả thực là đã nhận ra được một số chuyện, bởi vì dù sao bệnh viện cũng là nơi đông người nhiều mắt.
Không chỉ vậy, khắp nơi đều có camera giám sát, tối qua sau khi vết thương trên người Tiểu Thúy lành lặn, Đới An đã để ý một chút.
Đi hỏi thăm một số bác sĩ y tá trong bệnh viện, cùng với qua hình ảnh giám sát, ông ta biết được, bệnh nhân bạch cầu lần trước, và Tiểu Thúy khỏi bệnh không cần chữa lần này.
Hai trường hợp đủ để chấn động cả giới y học, đều có liên quan trực tiếp tới 'Tô Vũ, bởi vì cả hai lần Tô Vũ đều xuất hiện ở bệnh viện.
Cộng thêm Tiêu Tuyết Ny lại gọi Tô Vũ là sư phụ, nên Đới An rất tự nhiên liên tưởng tới mối quan hệ giữa tất cả những điều này với Tô Vũ, chỉ là ông ta vẫn chưa nghĩ ra, Tô Vũ đã có y thuật đủ để lưu danh hậu thế như vậy, vì sao còn phải ẩn náu chứ.
Bởi vì y thuật như vậy trong mắt ông ta, quả thực là muốn danh được danh muốn lợi được lợi.
Chỉ là Tô Vũ không phải ông ta, sự theo đuổi của hai người khác nhau một trời một vực, nói cách khác, nhận thức về thế giới này của hai người hoàn toàn không giống nhau. Truyện Khoa Huyễn
“Mẹ kiếp, có nhầm lẫn gì không đấy, ông già thối này, tối qua anh dẫn tôi đến chỗ quái quỷ gì vậy? Làm cả người tôi bây giờ không có sức lực, cứ như sắp chết rồi ấy.” Trong hàng dài xếp hàng khám bệnh ở bệnh viện.
Bạch Nhãn Hạt Tử dẫn Phó Cổ tới khám bệnh, tối qua sau khi thuyền của Tô Vũ ra khơi, ông ta liền dẫn Phó Cổ đến xóm làng chơi ở Tân Hải ăn chơi thoải mái, ai ngờ xong việc ra ngoài uống vài ly rượu, Phó Cổ đã thấy cơ thể không khỏe.
Cứ tưởng nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn, ai ngờ, khi tỉnh dậy tình hình càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn sốt cao.
Nên Phó Cổ cảm thấy, chắc chắn là do tối qua Bạch Nhãn Hạt Tử dẫn anh ta đến mấy chỗ không sạch sẽ, khiến anh ta nhiễm bệnh.
“Cậu có biết xấu hổ không thế? Tối qua chúng ta cùng đi mà, sao tôi lại chẳng sao cả? Tôi thấy là, vẫn là do cậu bình thường rượu chè trai gái quá đà, cơ thể suy nhược rồi, như tôi thì khỏe re đó thôi.” Nói xong Bạch Nhấn Hạt Tử còn không quên vỗ vỗ ngực mình, chứng minh thể chất của mình cứng rắn.
Trên thực tế Bạch Nhãn Hạt Tử không biết nguyên nhân Phó Cổ bị bệnh, là do cơn mưa màu mực đen tối qua trên bầu trời.
Đó là một trong ba tà thuật lớn của Nam Dương - “Giáng“. Từ xưa đến nay ba tà thuật lớn của Nam Dương lần lượt là, Trùng, Cổ, Giáng.
Giáng, chính là cái gọi là giáng đầu, là đứng đầu trong ba tà thuật, Hoàng Ngư Ma Ma thông qua nước làm môi giới, giáng xuống cả thành phố Tân Hải một loại “Thi Giáng”, loại giáng đầu này lây lan cực kỳ nhanh chóng, nói cách khác, loại giáng đầu này sẽ hội tụ vào nước ngầm của thành phố Tân Hải, chỉ cần người uống nước đầu sẽ trúng loại giáng đầu này.
Mà Hoàng Ngư Ma Ma bây giờ tuy đã chết, nhưng loại giáng đầu khủng khiếp này lại đang âm thầm lan rộng, chẳng bao lâu nữa toàn bộ người dân thành phố sẽ trúng giáng, đến lúc đó cả thành phố Tân Hải sẽ biến thành một thành phố ma quỷ đúng nghĩa, trên đường khắp nơi đều là những xác sống đi lại.
Hiện tại những người đầu tiên xuất hiện tình trạng tất nhiên là những người trực tiếp tiếp xúc với nước mưa, hoặc là một số người già thể trạng yếu hoặc người bệnh lâu ngày.
Theo lý mà nói, thân hình này của Bạch Nhãn Hạt Tử, như thế nào cũng không liên quan gì đến khỏe mạnh cả.
Tô Vũ gật đầu nhìn cô ấy: “Sao không nghỉ ngơi tốt vậy, lại thức trắng đêm à?”
Tô Vũ tưởng Tiêu Tuyết Ny vì chuyện của Tiểu Thúy nên mới thức suốt đêm.
Chỉ thấy Tiêu Tuyết Ny thở dài nói: “Tối qua vốn đã về muộn, cha lại trò chuyện với tôi rất lâu, kết quả vừa nằm xuống giường thì bệnh viện gọi điện, nói là có một nhóm bệnh nhân nhập viện, đành phải lập tức phi ngựa tới đây thôi.”
“Chính là mấy người dưới lầu đó à?” Tô Vũ hỏi.
“Ừ, đúng vậy đấy, phần lớn những bệnh nhân này đều lớn tuổi, chắc là do thay đổi nhiệt độ khi chuyển mùa, cộng thêm tối qua lại mưa to nữa, nên bị cảm lạnh.”
Tiêu Tuyết Ny đút hai tay vào túi giải thích một hồi.
“Thôi được rồi, không nói chuyện với mọi người nữa, tôi còn bận lắm, à mà, sư phụ, viện trưởng nói muốn nói vài câu với anh, không biết có tiện không?”
Tô Vũ nhướng mày, viện trưởng tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì đây? “Ông ấy tìm tôi có việc à?” Tô Vũ hỏi.
Tiêu Tuyết Ny nhún vai đáp: “Ai mà biết được? Biết đâu chỉ là vì ngưỡng mộ anh thôi.”
“Cô đã nói hết mọi chuyện với ông ấy rồi à?”
“Tuyệt đối không có, nhưng mà, có thể thấy được, có lế trong lòng viện trưởng có chút nghi hoặc, lần này tìm anh chắc là muốn giải đáp thôi.” Tiêu Tuyết Ny phỏng đoán giải thích.
“Ồ, vậy thì không gặp.” Tô Vũ không chút do dự từ chối, bởi anh tự thấy mình chẳng có gì hay ho để nói với viện trưởng cả.
Tiêu Tuyết Ny dang hai tay nói: “Vậy được rồi, tôi đi làm đây.” Nói xong, cô ấy chào hỏi Mã Hiểu Lộ và Tiểu Thúy rồi rời khỏi phòng bệnh.
Còn lý do Đới An muốn gặp Tô Vũ, quả thực là đã nhận ra được một số chuyện, bởi vì dù sao bệnh viện cũng là nơi đông người nhiều mắt.
Không chỉ vậy, khắp nơi đều có camera giám sát, tối qua sau khi vết thương trên người Tiểu Thúy lành lặn, Đới An đã để ý một chút.
Đi hỏi thăm một số bác sĩ y tá trong bệnh viện, cùng với qua hình ảnh giám sát, ông ta biết được, bệnh nhân bạch cầu lần trước, và Tiểu Thúy khỏi bệnh không cần chữa lần này.
Hai trường hợp đủ để chấn động cả giới y học, đều có liên quan trực tiếp tới 'Tô Vũ, bởi vì cả hai lần Tô Vũ đều xuất hiện ở bệnh viện.
Cộng thêm Tiêu Tuyết Ny lại gọi Tô Vũ là sư phụ, nên Đới An rất tự nhiên liên tưởng tới mối quan hệ giữa tất cả những điều này với Tô Vũ, chỉ là ông ta vẫn chưa nghĩ ra, Tô Vũ đã có y thuật đủ để lưu danh hậu thế như vậy, vì sao còn phải ẩn náu chứ.
Bởi vì y thuật như vậy trong mắt ông ta, quả thực là muốn danh được danh muốn lợi được lợi.
Chỉ là Tô Vũ không phải ông ta, sự theo đuổi của hai người khác nhau một trời một vực, nói cách khác, nhận thức về thế giới này của hai người hoàn toàn không giống nhau. Truyện Khoa Huyễn
“Mẹ kiếp, có nhầm lẫn gì không đấy, ông già thối này, tối qua anh dẫn tôi đến chỗ quái quỷ gì vậy? Làm cả người tôi bây giờ không có sức lực, cứ như sắp chết rồi ấy.” Trong hàng dài xếp hàng khám bệnh ở bệnh viện.
Bạch Nhãn Hạt Tử dẫn Phó Cổ tới khám bệnh, tối qua sau khi thuyền của Tô Vũ ra khơi, ông ta liền dẫn Phó Cổ đến xóm làng chơi ở Tân Hải ăn chơi thoải mái, ai ngờ xong việc ra ngoài uống vài ly rượu, Phó Cổ đã thấy cơ thể không khỏe.
Cứ tưởng nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn, ai ngờ, khi tỉnh dậy tình hình càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn sốt cao.
Nên Phó Cổ cảm thấy, chắc chắn là do tối qua Bạch Nhãn Hạt Tử dẫn anh ta đến mấy chỗ không sạch sẽ, khiến anh ta nhiễm bệnh.
“Cậu có biết xấu hổ không thế? Tối qua chúng ta cùng đi mà, sao tôi lại chẳng sao cả? Tôi thấy là, vẫn là do cậu bình thường rượu chè trai gái quá đà, cơ thể suy nhược rồi, như tôi thì khỏe re đó thôi.” Nói xong Bạch Nhấn Hạt Tử còn không quên vỗ vỗ ngực mình, chứng minh thể chất của mình cứng rắn.
Trên thực tế Bạch Nhãn Hạt Tử không biết nguyên nhân Phó Cổ bị bệnh, là do cơn mưa màu mực đen tối qua trên bầu trời.
Đó là một trong ba tà thuật lớn của Nam Dương - “Giáng“. Từ xưa đến nay ba tà thuật lớn của Nam Dương lần lượt là, Trùng, Cổ, Giáng.
Giáng, chính là cái gọi là giáng đầu, là đứng đầu trong ba tà thuật, Hoàng Ngư Ma Ma thông qua nước làm môi giới, giáng xuống cả thành phố Tân Hải một loại “Thi Giáng”, loại giáng đầu này lây lan cực kỳ nhanh chóng, nói cách khác, loại giáng đầu này sẽ hội tụ vào nước ngầm của thành phố Tân Hải, chỉ cần người uống nước đầu sẽ trúng loại giáng đầu này.
Mà Hoàng Ngư Ma Ma bây giờ tuy đã chết, nhưng loại giáng đầu khủng khiếp này lại đang âm thầm lan rộng, chẳng bao lâu nữa toàn bộ người dân thành phố sẽ trúng giáng, đến lúc đó cả thành phố Tân Hải sẽ biến thành một thành phố ma quỷ đúng nghĩa, trên đường khắp nơi đều là những xác sống đi lại.
Hiện tại những người đầu tiên xuất hiện tình trạng tất nhiên là những người trực tiếp tiếp xúc với nước mưa, hoặc là một số người già thể trạng yếu hoặc người bệnh lâu ngày.
Theo lý mà nói, thân hình này của Bạch Nhãn Hạt Tử, như thế nào cũng không liên quan gì đến khỏe mạnh cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.