Chương 507: Tô lão đệ nói vậy là sao?
Ss Tần
14/03/2024
“Tiêu đại ca, chúng ta nói chuyện riêng được không?” Sau khi ăn xong, Tô Vũ chủ động làm động tác mời, ý bảo Tiêu Trường Hà nói chuyện riêng.
Tiêu Trường Hà nhướng mày, gật đầu đi theo Tô Vũ ra ngoài.
“Tô lão đệ có điều gì muốn nói với tôi sao?” Đi đến bên cửa sổ một gian phòng, Tiêu Trường Hà chủ động mở lời.
“Tiêu đại ca, hẳn là ông có điều gì muốn nói với tôi đúng không, cứ vòng vo mãi, tôi cũng thấy mệt. Nói thẳng đi, lần này ông về là vì tôi đúng không?” Tô Vũ trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Tiêu Trường Hà lập tức nhướng mày, sao Tô Vũ lại biết, chẳng lẽ đối phương biết xem bói toán?
“Ồ, Tô lão đệ nói vậy là sao?” Tiêu Trường Hà bình tĩnh phủ nhận.
“Ông về vì thứ trong Biển Đen đúng không? Hơn nữa ông biết thứ đó đang trong tay tôi, mở toang cửa sổ nói cho sáng tỏ, cần gì phải giấu diếm đúng không?” Tô Vũ mỉm cười vỗ vai Tiêu Trường Hà.
Thấy không thể giấu được nữa, Tiêu Trường Hà thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng mình khôn ngoan, hóa ra Tô lão đệ đã sớm nhìn ra rồi?”
“Cũng không sớm lắm, chỉ là vừa rồi thôi. Tôi biết những chuyện đó hẳn xảy ra vào thời cha ông, thực ra ông cũng không trải qua, chỉ là truyền miệng thôi đúng không?” Tô Vũ khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói.
“Đúng vậy, nhưng đó là di nguyện của cha tôi, ông rất tin tưởng đó là sự thật, dưới sự hun đúc của ông, tôi mới biết những chuyện này, cậu có thể nói cho tôi biết điều đó có thật không?”
Thực ra cho đến bây giờ, Tiêu Trường Hà vẫn đang nghi ngờ Biển Đen chỉ là một trò hề, bởi từ đầu đến cuối đối với ông ta đều là nghe kể mà thôi.
“Có thật, nhưng các người không ai có thể có được nó, nó không nên thuộc về bất kỳ ai, ông có hiểu ý tôi không?”
“Ý cậu là, trên đời này thực sự tồn tại chuyện trường sinh bất lão?” Lúc này thần sắc của Tiêu Trường Hà có vẻ hơi kích động.
Tin rằng bất cứ người bình thường nào, khi có thể chạm tới thứ phá vỡ xiềng xích sinh tử, hẳn đều sẽ phấn khích thôi.
“Tôi hỏi ông một câu, nếu chỉ một người có được trường sinh, ông sẽ cho con gái, hay tự mình giữ?” Câu hỏi này của Tô Vũ có thể nói rất trực tiếp, đồng thời cũng rất sắc bén.
Tiêu Trường Hà trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Nói thật, nếu con người không có tư lợi, thì tuyệt đối không thể nào. Nhưng bắt tôi tận mắt nhìn con gái chết trước mặt mình, tôi cũng không muốn chấp nhận chuyện như vậy. Sự tuyệt diệu của cuộc đời, tôi nghĩ không quyết định bởi nó dài hay ngắn đúng không?”
Nghe xong, Tô Vũ không khỏi vỗ tay: “Sự tuyệt diệu của cuộc đời, không quyết định bởi nó dài hay ngắn. Câu này quả có ý nghĩa vô tiền khoáng hậu. Tôi biết rồi, vài hôm nữa, ba đại gia tộc các người hẳn sẽ tụ họp ở Tân Hải, đến lúc đó tôi sẽ cho ba nhà các người một sự lựa chọn tương đối công bằng.”
Nếu những lời Tiêu Trường Hà nói ra xuất phát từ đáy lòng, vậy Tô Vũ có lý do tin rằng, thực ra Tiêu Trường Hà không khao khát đến vậy, ít nhất có thể nói không khao khát bằng hai nhà kia.
Tin rằng điều này cũng có liên quan lớn đến việc ngày xưa nhà họ Tiêu rời xa Hoa Hạ, di cư ra nước ngoài, từ đó thoát ly khỏi chuyện này.
Mà đây là di nguyện của cha Tiêu Trường Hà, cũng là ông nội của Tiêu Tuyết Ny, nếu không tận mắt nhìn thấy, tin rằng họ cũng sẽ không hết hy vọng.
Vì vậy, Tô Vũ quyết định để họ nhìn thấy, từ đó hoàn toàn khiến tất cả mọi người bỏ ý nghĩ này. Có những thứ không phải ai cũng có thể độc chiếm.
Khí sinh linh trong núi hình vòng cung là dùng để nuôi dưỡng vạn vật của thế gian, nó không nên bị ai độc chiếm, cũng không cho phép ai độc chiếm, nó thuộc về thế giới này, là mấu chốt điều hòa cân bằng âm dương của toàn thế gian.
“Hai người đang nói gì vậy?” Đúng lúc này, Tiêu Tuyết Ny nhảy chân sáo chạy tới.
“Lại đây, Tuyết Ny, con đến đúng lúc lắm.” Vừa nói Tiêu Trường Hà vừa kéo tay Tiêu Tuyết Ny.
Rồi nhìn Tô Vũ nói: “Tô tiên sinh, trước đây cậu là sư phụ của Tuyết Ny, tôi hy vọng sau này cũng vậy, tôi giao nó cho cậu đấy. Hoa Hạ có câu cổ ngữ, gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha. Từ nay về sau Tuyết Ny phải đối đãi với sư phụ như cha nghe chưa?”
Sau khi hai bên bộc bạch nói rõ ngọn ngành, Tiêu Trường Hà hiểu Tô Vũ là người thế nào, một người sống sót trở về từ Biển Đen, một người ngay cả ông ta cũng không giấu nổi suy nghĩ khi đứng trước mặt đối phương, một người thấu hiểu thế gian sôi nổi hỗn loạn, một người trưởng thành vượt xa tuổi tác.
Quan trọng hơn là, so với thứ trong Biển Đen, Tiêu Trường Hà tin rằng bản thân Tô Vũ còn quý hiếm hơn thứ trong Biển Đen.
Bởi Tô Vũ đã nói, thứ trong Biển Đen không ai mang đi được, nhưng thứ đó lại nằm trong tay anh, điều này nói lên cái gì? Thứ người khác không mang đi được nhưng lại nằm trong tay anh, vậy anh chẳng phải là chúa tể của tất cả sao?
Tiêu Trường Hà nhướng mày, gật đầu đi theo Tô Vũ ra ngoài.
“Tô lão đệ có điều gì muốn nói với tôi sao?” Đi đến bên cửa sổ một gian phòng, Tiêu Trường Hà chủ động mở lời.
“Tiêu đại ca, hẳn là ông có điều gì muốn nói với tôi đúng không, cứ vòng vo mãi, tôi cũng thấy mệt. Nói thẳng đi, lần này ông về là vì tôi đúng không?” Tô Vũ trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Tiêu Trường Hà lập tức nhướng mày, sao Tô Vũ lại biết, chẳng lẽ đối phương biết xem bói toán?
“Ồ, Tô lão đệ nói vậy là sao?” Tiêu Trường Hà bình tĩnh phủ nhận.
“Ông về vì thứ trong Biển Đen đúng không? Hơn nữa ông biết thứ đó đang trong tay tôi, mở toang cửa sổ nói cho sáng tỏ, cần gì phải giấu diếm đúng không?” Tô Vũ mỉm cười vỗ vai Tiêu Trường Hà.
Thấy không thể giấu được nữa, Tiêu Trường Hà thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng mình khôn ngoan, hóa ra Tô lão đệ đã sớm nhìn ra rồi?”
“Cũng không sớm lắm, chỉ là vừa rồi thôi. Tôi biết những chuyện đó hẳn xảy ra vào thời cha ông, thực ra ông cũng không trải qua, chỉ là truyền miệng thôi đúng không?” Tô Vũ khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói.
“Đúng vậy, nhưng đó là di nguyện của cha tôi, ông rất tin tưởng đó là sự thật, dưới sự hun đúc của ông, tôi mới biết những chuyện này, cậu có thể nói cho tôi biết điều đó có thật không?”
Thực ra cho đến bây giờ, Tiêu Trường Hà vẫn đang nghi ngờ Biển Đen chỉ là một trò hề, bởi từ đầu đến cuối đối với ông ta đều là nghe kể mà thôi.
“Có thật, nhưng các người không ai có thể có được nó, nó không nên thuộc về bất kỳ ai, ông có hiểu ý tôi không?”
“Ý cậu là, trên đời này thực sự tồn tại chuyện trường sinh bất lão?” Lúc này thần sắc của Tiêu Trường Hà có vẻ hơi kích động.
Tin rằng bất cứ người bình thường nào, khi có thể chạm tới thứ phá vỡ xiềng xích sinh tử, hẳn đều sẽ phấn khích thôi.
“Tôi hỏi ông một câu, nếu chỉ một người có được trường sinh, ông sẽ cho con gái, hay tự mình giữ?” Câu hỏi này của Tô Vũ có thể nói rất trực tiếp, đồng thời cũng rất sắc bén.
Tiêu Trường Hà trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Nói thật, nếu con người không có tư lợi, thì tuyệt đối không thể nào. Nhưng bắt tôi tận mắt nhìn con gái chết trước mặt mình, tôi cũng không muốn chấp nhận chuyện như vậy. Sự tuyệt diệu của cuộc đời, tôi nghĩ không quyết định bởi nó dài hay ngắn đúng không?”
Nghe xong, Tô Vũ không khỏi vỗ tay: “Sự tuyệt diệu của cuộc đời, không quyết định bởi nó dài hay ngắn. Câu này quả có ý nghĩa vô tiền khoáng hậu. Tôi biết rồi, vài hôm nữa, ba đại gia tộc các người hẳn sẽ tụ họp ở Tân Hải, đến lúc đó tôi sẽ cho ba nhà các người một sự lựa chọn tương đối công bằng.”
Nếu những lời Tiêu Trường Hà nói ra xuất phát từ đáy lòng, vậy Tô Vũ có lý do tin rằng, thực ra Tiêu Trường Hà không khao khát đến vậy, ít nhất có thể nói không khao khát bằng hai nhà kia.
Tin rằng điều này cũng có liên quan lớn đến việc ngày xưa nhà họ Tiêu rời xa Hoa Hạ, di cư ra nước ngoài, từ đó thoát ly khỏi chuyện này.
Mà đây là di nguyện của cha Tiêu Trường Hà, cũng là ông nội của Tiêu Tuyết Ny, nếu không tận mắt nhìn thấy, tin rằng họ cũng sẽ không hết hy vọng.
Vì vậy, Tô Vũ quyết định để họ nhìn thấy, từ đó hoàn toàn khiến tất cả mọi người bỏ ý nghĩ này. Có những thứ không phải ai cũng có thể độc chiếm.
Khí sinh linh trong núi hình vòng cung là dùng để nuôi dưỡng vạn vật của thế gian, nó không nên bị ai độc chiếm, cũng không cho phép ai độc chiếm, nó thuộc về thế giới này, là mấu chốt điều hòa cân bằng âm dương của toàn thế gian.
“Hai người đang nói gì vậy?” Đúng lúc này, Tiêu Tuyết Ny nhảy chân sáo chạy tới.
“Lại đây, Tuyết Ny, con đến đúng lúc lắm.” Vừa nói Tiêu Trường Hà vừa kéo tay Tiêu Tuyết Ny.
Rồi nhìn Tô Vũ nói: “Tô tiên sinh, trước đây cậu là sư phụ của Tuyết Ny, tôi hy vọng sau này cũng vậy, tôi giao nó cho cậu đấy. Hoa Hạ có câu cổ ngữ, gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha. Từ nay về sau Tuyết Ny phải đối đãi với sư phụ như cha nghe chưa?”
Sau khi hai bên bộc bạch nói rõ ngọn ngành, Tiêu Trường Hà hiểu Tô Vũ là người thế nào, một người sống sót trở về từ Biển Đen, một người ngay cả ông ta cũng không giấu nổi suy nghĩ khi đứng trước mặt đối phương, một người thấu hiểu thế gian sôi nổi hỗn loạn, một người trưởng thành vượt xa tuổi tác.
Quan trọng hơn là, so với thứ trong Biển Đen, Tiêu Trường Hà tin rằng bản thân Tô Vũ còn quý hiếm hơn thứ trong Biển Đen.
Bởi Tô Vũ đã nói, thứ trong Biển Đen không ai mang đi được, nhưng thứ đó lại nằm trong tay anh, điều này nói lên cái gì? Thứ người khác không mang đi được nhưng lại nằm trong tay anh, vậy anh chẳng phải là chúa tể của tất cả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.