Chương 403: Xin chào
Ss Tần
07/03/2024
Nhưng đối với Tô Vũ hiện tại, điều này không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần nói là đồ gia truyền là được rồi.
Tô Vũ vỗ vỗ tay Mã Hiểu Lộ nói: "Em cứ yên tâm, dưới nhà không phải có một cái đỉnh đồng mượn từ viện bảo tàng sao, mặc dù chúng ta không có mối quan hệ, nhưng Từ Thiên Thành thì có. Tin rằng viện bảo tàng sẽ rất sẵn lòng đấy."
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Được rồi, thế quyết định vậy đi."
...
"Xin chào, xin hãy ký nhận giúp ạ!"
Sáng hôm sau, một nhân viên giao hàng mang theo một kiện hàng gõ cửa nhà số 47 khu Hoa Sơn.
Một người hầu ký nhận hàng la lên: "Tiểu Thuý, phải em đặt hàng không?"
Vì trong số những người hầu, chỉ có Tiểu Thuý thường hay mua hàng trên mạng.
Tiểu Thuý thò đầu ra từ phòng giặt đồ nói: "Không phải đâu, gần đây em không đặt gì cả."
"Vậy kiện hàng này của ai vậy?" Người vừa ký nhận cầm kiện hàng nghi ngờ hỏi.
"Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là của phu nhân rồi." Tiểu Thuý nói xong lại rụt đầu vào làm việc.
Kiện hàng được để lại trên bàn trà trong phòng khách.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hôm nay là cả Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ cùng ngủ đến tận 10 giờ sáng mới thức dậy.
Họ ôm nhau say ngủ trên giường, Mã Hiểu Lộ là vì đêm qua ngủ muộn.
Còn Tô Vũ thì vì phải tẩm bổ cho nguồn năng lượng trong cơ thể Mã Hiểu Lộ, nên tiêu hao không ít, bởi vậy dù bây giờ anh vẫn còn mệt mỏi.
"Chíu~"
Trong giấc mơ, lại một lần nữa Mã Hiểu Lộ đến khu không gian tối tăm, trống rỗng nhưng không gây ra cảm giác sợ hãi cho cô.
Con chim lớn mà cô đã nhìn thấy trước đây, lúc này đang dùng mỏ dài vuốt ve lông vũ trên người, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu trầm thấp.
"Mới vài ngày không gặp mà sao mày lại lớn nhanh thế này?" Mã Hiểu Lộ bước lại, muốn duỗi tay vuốt ve nó.
Nhưng cô phát hiện ra con chim đã không nhỏ bé như lần trước cô thấy nữa, toàn bộ dáng vẻ dường như đã to gấp đôi, cao hơn cả Mã Hiểu Lộ một cái đầu.
Con chim cúi đầu, dùng mỏ dài nhẹ nhàng đâm đâm vào lòng bàn tay Mã Hiểu Lộ, những sợi lông màu tím đỏ trên đầu lay động, rất đáng yêu.
"Mày tên gì vậy?" Mặc dù biết đối phương không thể nói chuyện, nhưng Mã Hiểu Lộ cứ tỉnh bơ xem đây như giấc mơ, trong mơ bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Con chim không trả lời, chỉ xòe cánh ra đập nhẹ vài cái, gây nên một cơn lốc xoáy, dường như đang khoe với Mã Hiểu Lộ rằng nó đã trưởng thành, lông cánh đầy đủ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, mặc dù đối phương không nói gì, nhưng Mã Hiểu Lộ lại có một cảm giác khó tả, cô dường như có thể cảm nhận được con chim này đang giao tiếp với mình điều gì đó.
"Thôi đừng đỏm dáng nữa, mày vẫn chưa nói cho tao biết mày là ai nữa."
Mã Hiểu Lộ bĩu môi hỏi, lúc này cô chưa hề nhận ra cảm giác có thể tâm ý tương thông này, chính là thần thức trong truyền thuyết, và cô với con chim vàng lớn này đang dùng thần thức để giao tiếp đơn giản.
Cô có thể cảm nhận được, con chim trước mặt cô rất cao quý, có một cảm giác không thể xâm phạm, mặc dù trông có vẻ bé nhỏ yếu đuối, nhưng giống như mặt biển phẳng lặng, ẩn chứa sức mạnh thâm trầm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi mà lại có chút thân thiết.
Ngay khi Mã Hiểu Lộ còn muốn chơi đùa với nó, con chim to đột nhiên dang cánh, lại lần nữa biến mất trước mặt cô.
Chầm chậm mở mắt ra, Mã Hiểu Lộ mới nhận ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ hơi chói chang.
Những chuyện vừa rồi, cô coi như giấc mơ, không mấy để ý.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Vũ nằm nghiêng bên cạnh mình, cô không khỏi giật mình, vì trước đây cô chỉ thường thấy Tô Vũ khi đang ngủ, rất hiếm khi được nhìn thấy anh dậy.
Bởi lẽ mỗi lần Tô Vũ đều dậy như kẻ trộm, lúc trời chưa sáng thì đã rời giường rồi. Hôm nay may mắn được thấy dáng vẻ ngái ngủ của anh, tất nhiên phải trêu chọc một phen.
Thấy Mã Hiểu Lộ thè lưỡi ra, trên mặt tỏ vẻ vui mừng, cầm một nhúm tóc của mình nhẹ nhàng muốn gãi lên mặt Tô Vũ.
Nhưng vừa mới có ý định này, chưa kịp thực hiện thì Tô Vũ đã mở miệng nói: "Lại nghịch ngợm rồi phải không?"
"Ơ! Anh không ngủ sao?" Mã Hiểu Lộ bị Tô Vũ hù giật mình.
Nhưng ngay sau đó Tô Vũ cũng không toàn mạng, một đôi tay trắng như phấn dừng lại trên ngực anh: "Rõ ràng đã dậy rồi mà còn giả ngủ, dọa em giật cả mình."
Tô Vũ cười khổ mở mắt ra, nhìn Mã Hiểu Lộ làm bộ mặt ấm ức nói: "Anh dậy thì em cũng đâu cho anh đứng dậy dược, em nằm gối lên cánh tay anh như thế, bây giờ tay vẫn còn tê đấy."
"Haha, thảo nào em cứ bảo sao thoải mái thế!" Mã Hiểu Lộ mỉm cười rồi chu đáo xoa bóp cánh tay cho Tô Vũ.
Tô Vũ vỗ vỗ tay Mã Hiểu Lộ nói: "Em cứ yên tâm, dưới nhà không phải có một cái đỉnh đồng mượn từ viện bảo tàng sao, mặc dù chúng ta không có mối quan hệ, nhưng Từ Thiên Thành thì có. Tin rằng viện bảo tàng sẽ rất sẵn lòng đấy."
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Được rồi, thế quyết định vậy đi."
...
"Xin chào, xin hãy ký nhận giúp ạ!"
Sáng hôm sau, một nhân viên giao hàng mang theo một kiện hàng gõ cửa nhà số 47 khu Hoa Sơn.
Một người hầu ký nhận hàng la lên: "Tiểu Thuý, phải em đặt hàng không?"
Vì trong số những người hầu, chỉ có Tiểu Thuý thường hay mua hàng trên mạng.
Tiểu Thuý thò đầu ra từ phòng giặt đồ nói: "Không phải đâu, gần đây em không đặt gì cả."
"Vậy kiện hàng này của ai vậy?" Người vừa ký nhận cầm kiện hàng nghi ngờ hỏi.
"Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là của phu nhân rồi." Tiểu Thuý nói xong lại rụt đầu vào làm việc.
Kiện hàng được để lại trên bàn trà trong phòng khách.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hôm nay là cả Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ cùng ngủ đến tận 10 giờ sáng mới thức dậy.
Họ ôm nhau say ngủ trên giường, Mã Hiểu Lộ là vì đêm qua ngủ muộn.
Còn Tô Vũ thì vì phải tẩm bổ cho nguồn năng lượng trong cơ thể Mã Hiểu Lộ, nên tiêu hao không ít, bởi vậy dù bây giờ anh vẫn còn mệt mỏi.
"Chíu~"
Trong giấc mơ, lại một lần nữa Mã Hiểu Lộ đến khu không gian tối tăm, trống rỗng nhưng không gây ra cảm giác sợ hãi cho cô.
Con chim lớn mà cô đã nhìn thấy trước đây, lúc này đang dùng mỏ dài vuốt ve lông vũ trên người, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu trầm thấp.
"Mới vài ngày không gặp mà sao mày lại lớn nhanh thế này?" Mã Hiểu Lộ bước lại, muốn duỗi tay vuốt ve nó.
Nhưng cô phát hiện ra con chim đã không nhỏ bé như lần trước cô thấy nữa, toàn bộ dáng vẻ dường như đã to gấp đôi, cao hơn cả Mã Hiểu Lộ một cái đầu.
Con chim cúi đầu, dùng mỏ dài nhẹ nhàng đâm đâm vào lòng bàn tay Mã Hiểu Lộ, những sợi lông màu tím đỏ trên đầu lay động, rất đáng yêu.
"Mày tên gì vậy?" Mặc dù biết đối phương không thể nói chuyện, nhưng Mã Hiểu Lộ cứ tỉnh bơ xem đây như giấc mơ, trong mơ bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Con chim không trả lời, chỉ xòe cánh ra đập nhẹ vài cái, gây nên một cơn lốc xoáy, dường như đang khoe với Mã Hiểu Lộ rằng nó đã trưởng thành, lông cánh đầy đủ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, mặc dù đối phương không nói gì, nhưng Mã Hiểu Lộ lại có một cảm giác khó tả, cô dường như có thể cảm nhận được con chim này đang giao tiếp với mình điều gì đó.
"Thôi đừng đỏm dáng nữa, mày vẫn chưa nói cho tao biết mày là ai nữa."
Mã Hiểu Lộ bĩu môi hỏi, lúc này cô chưa hề nhận ra cảm giác có thể tâm ý tương thông này, chính là thần thức trong truyền thuyết, và cô với con chim vàng lớn này đang dùng thần thức để giao tiếp đơn giản.
Cô có thể cảm nhận được, con chim trước mặt cô rất cao quý, có một cảm giác không thể xâm phạm, mặc dù trông có vẻ bé nhỏ yếu đuối, nhưng giống như mặt biển phẳng lặng, ẩn chứa sức mạnh thâm trầm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi mà lại có chút thân thiết.
Ngay khi Mã Hiểu Lộ còn muốn chơi đùa với nó, con chim to đột nhiên dang cánh, lại lần nữa biến mất trước mặt cô.
Chầm chậm mở mắt ra, Mã Hiểu Lộ mới nhận ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ hơi chói chang.
Những chuyện vừa rồi, cô coi như giấc mơ, không mấy để ý.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Vũ nằm nghiêng bên cạnh mình, cô không khỏi giật mình, vì trước đây cô chỉ thường thấy Tô Vũ khi đang ngủ, rất hiếm khi được nhìn thấy anh dậy.
Bởi lẽ mỗi lần Tô Vũ đều dậy như kẻ trộm, lúc trời chưa sáng thì đã rời giường rồi. Hôm nay may mắn được thấy dáng vẻ ngái ngủ của anh, tất nhiên phải trêu chọc một phen.
Thấy Mã Hiểu Lộ thè lưỡi ra, trên mặt tỏ vẻ vui mừng, cầm một nhúm tóc của mình nhẹ nhàng muốn gãi lên mặt Tô Vũ.
Nhưng vừa mới có ý định này, chưa kịp thực hiện thì Tô Vũ đã mở miệng nói: "Lại nghịch ngợm rồi phải không?"
"Ơ! Anh không ngủ sao?" Mã Hiểu Lộ bị Tô Vũ hù giật mình.
Nhưng ngay sau đó Tô Vũ cũng không toàn mạng, một đôi tay trắng như phấn dừng lại trên ngực anh: "Rõ ràng đã dậy rồi mà còn giả ngủ, dọa em giật cả mình."
Tô Vũ cười khổ mở mắt ra, nhìn Mã Hiểu Lộ làm bộ mặt ấm ức nói: "Anh dậy thì em cũng đâu cho anh đứng dậy dược, em nằm gối lên cánh tay anh như thế, bây giờ tay vẫn còn tê đấy."
"Haha, thảo nào em cứ bảo sao thoải mái thế!" Mã Hiểu Lộ mỉm cười rồi chu đáo xoa bóp cánh tay cho Tô Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.