Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 604: Di Tích Đào Nguyên
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 603: DI TÍCH ĐÀO NGUYÊN
Hai bên rất nhanh đã ẩu đả.
Sát khí rõ rệt từ đáy mắt Nhan Huy nói cho Trình Hướng Vinh đáp án trong lòng hắn, có điều thực lực của Nhan Huy cao hơn Trình Hướng Vinh, lúc ở Tiêu Dao Viện hắn đều che giấu thực lực.
Mặc dù Trình Hướng Vinh có tiềm lực, nhưng tu vi hiện tại cũng chỉ có nhất phẩm mà thôi, Nhan Huy đã là nhị phẩm. May mà Trình Hướng Vinh không phải là đan sư thông thường, con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên phải có chút thủ đoạn bảo mệnh chứ, chỉ bằng vào điểm ấy, hai nên đã giằng co được một lúc.
Có điều thuộc hạ của Trình Hướng Vinh không được tốt số như vậy, một chọi hai rất vất vả.
Nét mặt của hộ vệ kia vô cùng phẫn hận và không cam lòng, đưa mắt nhìn đao của đối phương bổ xuống đỉnh đầu mình, nếu hắn chết ở đây, chủ tử phải làm sao bây giờ?
Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một hòn đá nhỏ không biết bay từ chỗ nào tới đánh trúng vào huyệt thái dương của đối phương, người nọ kêu thảm một tiếng rồi ngã văng ra ngoài, bị đánh bay hơn mười thước, mặt mũi bê bết máu, không bò dậy nổi.
Tất cả bị tiếng kêu thảm thiết của gã làm hoảng sợ.
Nhan Huy vội vàng kéo dài khoảng cách với Trình Hướng Vinh, cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ họ bị phục kích? Nhưng khi hắn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trình Hướng Vinh liền biết rõ người ra tay không phải là người của bộ lạc Thủy Tây.
Suy nghĩ này mới hiện trong đầu Nhan Huy, một gã thuộc hạ khác của hắn cũng xảy ra chuyện.
Một hòn đá nhỏ bay ra khỏi sương mù đánh trúng ***g ngực không được bảo hộ của gã nọ, thoáng chốc đã hất tung gã khỏi mặt đất, miệng đầy máu tươi, có vẻ bị thương không nhẹ.
Thoáng cái đã có hai người bị trọng thương, hơn nữa kẻ địch trong tối bọn họ ngoài sáng, Nhan Huy không còn tâm trạng nào để chiến đấu nữa rồi, hắn không thích cái cảm giác không thể khống chế tình huống như lúc này, cắn răng một cái, Nhan Huy bỏ lại hai người kia chạy thoát một mình.
Hộ vệ của Trình Hướng Vinh không chần chừ, lập tức tiến lên đâm cho hai người kia mỗi người một đao.
Bộ lạc Cổ Mã đã giết nhiều bạn bè của họ như vậy, bây giờ chỉ giết có hai tên, thói đời này, nhân từ là thứ vô dụng nhất.
Nhìn động tác của hộ vệ, Trình Hướng Vinh thở dài lắc đầu nhưng không ngăn cản.
“Không biết là vị cao nhân nào ra tay tương trợ, có thể hiện thân để chúng ta gặp mặt được không?” Trình Hướng Vinh chắp tay nhìn về hướng hòn đá thứ hai bay ra ngoài, người sẽ ra tay cứu họ, hắn tin tưởng ít nhất đối phương cũng không phải là địch.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi làn sương mù, cười tươi rói, còn mang theo chút vui sướng khi được gặp lại, “Đại thúc, lâu lắm không gặp, ngươi càng ngày càng ngầu đó, đúng là khiến ta lau mắt mà nhìn.”
Trình Hướng Vinh triệt để ngơ ngác.
Giọng nói quen thuộc, bóng người quen thuộc kia chính là nhân vật chính trong cuộc đối thoại của hắn và Nhan Huy cách đây không lâu, người này còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn.
Sự trùng hợp này làm Trình Hướng Vinh khó mà tin nổi, trong giây lát không biết phải phản ứng thế nào.
“Tiểu, Tiểu Mặc… Ngươi ngươi…” Mãi tới khi Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt hắn, Trình Hướng Vinh mới kịp tỉnh táo lại, đôi má hơi ửng hồng, cảm xúc vô cùng kích động, đến nói chuyện mà cũng cà lăm.
Du Tiểu Mặc cười hì hì, đại thúc vẫn không thay đổi chút nào, “Đại thúc, có chuyện gì từ từ nói, đừng gấp gáp, chúng ta vẫn ở đây, không chạy đâu.”
Trình Hướng Vinh đưa mắt nhìn Lăng Tiêu không thể làm người khác sao lãng đang đi tới từ phía sau, lại nhìn Du Tiểu Mặc, hơi ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, ta không cố ý muốn giấu giếm ngươi.”
Du Tiểu Mặc ngây ra một lúc mới hiểu Trình Hướng Vinh đang nói gì, thoải mái trả lời: “Ta không để trong lòng đâu, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm vậy, ngươi không cần phải xin lỗi, có điều sao ngươi lại ở đây, ta nghe nói Thông Thiên Điện đang tổ chức thi tuyển mà, ngươi không tham gia hả?”
“Gay go rồi, suýt nữa thì quên mất.”
Có người nhắc nhở, lúc này Trình Hướng Vinh mới nhớ tới chính sự, biến sắc.
“Có chuyện gì thế?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Trình Hướng Vinh không trả lời ngay, chỉ nói trên đường sẽ kể cho hắn nghe, sau đó một đoàn người vội vội vàng vàng lên đường, phương hướng khác với đường đi ra, ngược lại càng đi vào sâu hơn trong Động Vực.
Trên đường nghe Trình Hướng Vinh nói mới biết, trong khoảng thời gian bọn hắn ở biển Đại Thông, phía Động Vực đã xảy ra một đại sự.
Đúng là có động phủ siêu cấp tồn tại, nhưng không phải là cung điện của Bạch Hổ, rất ít người biết rõ sự tồn tại của cung điện này, thứ họ nhắc tới là động phủ của cường giả tại viễn cổ, hơn nữa còn là một quần thể động phủ của cường giả.
Thời kỳ viễn cổ, Đông Châu chính là thiên đường của tu luyện giả và đan sư. Nghe đồn có một thế ngoại Đào Nguyên dành cho cường giả đang tồn tại trong Động Vực. Nhưng sau khi đại chiến nổ ra, cường giả trong Đào Nguyên tránh cho nơi ở của mình bị lan tới, nhiều cường giả đã hợp tác cùng ngăn cách Động Vực với Đào Nguyên, hình thành một không gian riêng biệt, có điều cửa vào vẫn nằm ở Động Vực.
Thời gian Đào Nguyên mở ra là một tháng sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu bị truyền tống tới biển Đại Thông, sau khi bọn hắn rời đi, rất nhiều cường giả và thế lực đều tràn vào Động Vực, không chỉ có ba bộ lạc của Đông Châu, còn có Thương Minh, gia tộc Xích Huyết và các thế lực khác, bây giờ đã qua hai tháng rồi.
Cho dù hai tháng trôi qua, sự việc vẫn chưa kết thúc.
Dù sao Đào Nguyên cũng là di tích mà các cường giả siêu cấp thời kỳ viễn cổ đích thân ra tay cô lập, tu vi của những cường giả lúc ấy tuyệt đối ở đẳng cấp mà những người bây giờ không thể so sánh được, cấm chế họ bày ra cực kỳ mạnh mẽ, đến bây giờ, có rất nhiều cấm chế đã thất truyền.
Chỉ là sau này họ phát hiện có một cấm chế ở Đào Nguyên sẽ trở nên chập chờn trong một thời gian nhất định, chỉ cần mấy cường giả Thánh cảnh liên thủ là có thể mở ra. Nhưng thời gian mở ra chỉ có nửa năm, nửa năm sau thời kì chập chờn của cấm chế sẽ qua đi. Đến lúc đó cấm chế trong Đào Nguyên sẽ tự động truyền tống người ở bên trong ra, không có ngoại lệ.
Trừ khi ngươi có thực lực chống lại cấm chế, cơ mà đó là chuyện không thể xảy ra, những cấm chế kia được bày đặt trùng trùng điệp điệp, vô cùng phức tạp, nếu mất thời gian đi nghiên cứu chúng, còn không bằng dành thời gian tìm bảo bối.
Du Tiểu Mặc nghe mà trợn mắt há miệng, không ngờ khoảng thời gian bọn hắn không có mặt lại xảy ra nhiều chuyện trong đại như vậy, nếu không phải Lăng Tiêu quyết định rời đi sớm, chỉ sợ hắn còn muốn ở lại đảo nhỏ mấy tháng để nghỉ ngơi thêm rồi, chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện tốt như di tích Đào Nguyên.
“May mà chúng ta trở về.”
Du Tiểu Mặc hưng phấn túm lấy tay áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật đầu, “Ừm, may mà không nghe lời em.”
“…”
Du Tiểu Mặc quyết định không thèm so đo với y, thế giới này vẫn tốt đẹp lắm, có nhiều kho báu đang chờ hắn đi khai quật như vậy mà, hắn cần phải nghĩ tới tương lai.
Trình Hướng Vinh cười cười, cảm thấy cách hai người này ở bên nhau rất đặc biệt.
“Khụ khụ, đại thúc, có một vài điểm ta không hiểu lắm.” Du Tiểu Mặc vừa quay đầu đã thấy nụ cười của Trình Hướng Vinh, hơi bối rối, vội vàng nói sang chuyện khác, “Bây giờ là thời kì căng thẳng, rất nhiều thế lực đang đối địch với nhau, họ sẽ tình nguyện hợp tác sao?”
Phải biết, nếu không có cường giả Thánh cảnh tọa trấn, các thế lực khác có khả năng thừa lúc vắng nhà lẻn vào, nhìn sao cũng thấy nguy hiểm không nhỏ, trừ khi họ tình nguyện ngồi xuống cùng đàm phán.
“Cái này thì ngươi không biết rồi.” Trình Hướng Vinh giải thích: “Ta nghe cha ta nói, trong Đào Nguyên có rất nhiều động phủ của cường giả siêu cấp, nhất là đan sư thải cấp, động phủ của họ có giá trị cao hơn tu luyện giả nhiều, nghe đồn trong những động phủ kia còn có linh đan thải cấp ngũ, lục phẩm, trước mắt vẫn chưa nghe nói có thất phẩm, nhưng vẫn có khả năng tồn tại.”
Không chỉ có thế, nguyên liệu để luyện linh đan ngũ lục phẩm cực kỳ khan hiếm, có nhiều đan sư tuy có tu vi, nhưng lại không có linh thảo đỉnh cấp, còn cả việc luyện đan chưa chắc đã thành công ngay lần đầu. Đào Nguyên bị phong ấn nhiều năm như vậy, chắc chắn linh thảo bên trong sẽ dồi dào lắm, lực hấp dẫn với đan sư to lớn đến nhường nào.
Với sức hấp dẫn khổng lồ như thế, tất cả các thế lực quyết định tạm thời gác ân oán qua một bên cũng là chuyện dễ hiểu.
Trình Hướng Vinh nói: “Còn có một chỗ tốt nữa, linh khí bên trong Đào Nguyên cực kỳ đậm đặc, tu luyện ở đó có thể làm chơi ăn thật, có nhiều người lâu dài không đột phá nổi, lúc trở ra đa số đã đột phá rồi.”
Nghe thế, ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên.
Bây giờ hắn đang ở tình cảnh muốn đột phá mà không đột phá được đây, nếu Đào Nguyên thực sự thần kỳ như vậy, thế thì làm hắn chết sống cũng phải vào.
“Việc này đã qua hai tháng, bây giờ còn có thể vào không?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
“Trên lý luận là không thể.” Trình Hướng Vinh cau mày, “Lúc này lối vào kia có tất cả các thế lực lớn canh chừng, vì có cha ta nên ta mới được vào, có điều họ chỉ cho phép ta dẫn theo một người, nhiều hơn chỉ sợ bọn họ không đồng ý.”
Vậy thì là không được rồi.
Hắn nhất định phải đi cùng Lăng Tiêu.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Không phụ kỳ vọng của phu nhân nhà mình, Lăng Tiêu khí phách nói: “Cái này không phải do chúng quyết định.”
Du Tiểu Mặc lập tức cười hớn hở.
Trình Hướng Vinh bật cười lắc đầu, hắn biết kết quả sẽ thế này mà, trong lòng không hề bất ngờ, một trong hai người họ chịu ở bên ngoài mới là bất ngờ ấy.
Sau đó bốn người dùng tốc độ cao nhất để chạy tới đích.
Đợi bọn họ tới, xa xa đã thấy bên ngoài lối vào di tích đào Nguyên có rất nhiều người canh giữ, ngoại trừ người của một số thế lực lớn, thì còn có những người thám hiểm Động Vực, có điều do thân phận và thực lực của họ không đủ, cho nên đành phải đứng bên ngoài trông xem thế nào, dù là vậy cũng không ít người vây xem.
Du Tiểu Mặc và Trình Hướng Vinh tách ra thành hai hướng, dù sao Trình Hướng Vinh cũng là đại biểu của bộ lạc Thủy Tây, nếu để những người kia cho rằng bộ lạc Thủy Tây dẫn người tới quấy rối, việc này sẽ gây bất lợi cho Trình Hướng Vinh và bộ lạc của hắn, hơn nữa truyền tống trận truyền tống ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo họ sẽ được truyền tống vào cùng một nơi. Đăng bởi: admin
Hai bên rất nhanh đã ẩu đả.
Sát khí rõ rệt từ đáy mắt Nhan Huy nói cho Trình Hướng Vinh đáp án trong lòng hắn, có điều thực lực của Nhan Huy cao hơn Trình Hướng Vinh, lúc ở Tiêu Dao Viện hắn đều che giấu thực lực.
Mặc dù Trình Hướng Vinh có tiềm lực, nhưng tu vi hiện tại cũng chỉ có nhất phẩm mà thôi, Nhan Huy đã là nhị phẩm. May mà Trình Hướng Vinh không phải là đan sư thông thường, con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên phải có chút thủ đoạn bảo mệnh chứ, chỉ bằng vào điểm ấy, hai nên đã giằng co được một lúc.
Có điều thuộc hạ của Trình Hướng Vinh không được tốt số như vậy, một chọi hai rất vất vả.
Nét mặt của hộ vệ kia vô cùng phẫn hận và không cam lòng, đưa mắt nhìn đao của đối phương bổ xuống đỉnh đầu mình, nếu hắn chết ở đây, chủ tử phải làm sao bây giờ?
Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một hòn đá nhỏ không biết bay từ chỗ nào tới đánh trúng vào huyệt thái dương của đối phương, người nọ kêu thảm một tiếng rồi ngã văng ra ngoài, bị đánh bay hơn mười thước, mặt mũi bê bết máu, không bò dậy nổi.
Tất cả bị tiếng kêu thảm thiết của gã làm hoảng sợ.
Nhan Huy vội vàng kéo dài khoảng cách với Trình Hướng Vinh, cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ họ bị phục kích? Nhưng khi hắn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trình Hướng Vinh liền biết rõ người ra tay không phải là người của bộ lạc Thủy Tây.
Suy nghĩ này mới hiện trong đầu Nhan Huy, một gã thuộc hạ khác của hắn cũng xảy ra chuyện.
Một hòn đá nhỏ bay ra khỏi sương mù đánh trúng ***g ngực không được bảo hộ của gã nọ, thoáng chốc đã hất tung gã khỏi mặt đất, miệng đầy máu tươi, có vẻ bị thương không nhẹ.
Thoáng cái đã có hai người bị trọng thương, hơn nữa kẻ địch trong tối bọn họ ngoài sáng, Nhan Huy không còn tâm trạng nào để chiến đấu nữa rồi, hắn không thích cái cảm giác không thể khống chế tình huống như lúc này, cắn răng một cái, Nhan Huy bỏ lại hai người kia chạy thoát một mình.
Hộ vệ của Trình Hướng Vinh không chần chừ, lập tức tiến lên đâm cho hai người kia mỗi người một đao.
Bộ lạc Cổ Mã đã giết nhiều bạn bè của họ như vậy, bây giờ chỉ giết có hai tên, thói đời này, nhân từ là thứ vô dụng nhất.
Nhìn động tác của hộ vệ, Trình Hướng Vinh thở dài lắc đầu nhưng không ngăn cản.
“Không biết là vị cao nhân nào ra tay tương trợ, có thể hiện thân để chúng ta gặp mặt được không?” Trình Hướng Vinh chắp tay nhìn về hướng hòn đá thứ hai bay ra ngoài, người sẽ ra tay cứu họ, hắn tin tưởng ít nhất đối phương cũng không phải là địch.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi làn sương mù, cười tươi rói, còn mang theo chút vui sướng khi được gặp lại, “Đại thúc, lâu lắm không gặp, ngươi càng ngày càng ngầu đó, đúng là khiến ta lau mắt mà nhìn.”
Trình Hướng Vinh triệt để ngơ ngác.
Giọng nói quen thuộc, bóng người quen thuộc kia chính là nhân vật chính trong cuộc đối thoại của hắn và Nhan Huy cách đây không lâu, người này còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn.
Sự trùng hợp này làm Trình Hướng Vinh khó mà tin nổi, trong giây lát không biết phải phản ứng thế nào.
“Tiểu, Tiểu Mặc… Ngươi ngươi…” Mãi tới khi Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt hắn, Trình Hướng Vinh mới kịp tỉnh táo lại, đôi má hơi ửng hồng, cảm xúc vô cùng kích động, đến nói chuyện mà cũng cà lăm.
Du Tiểu Mặc cười hì hì, đại thúc vẫn không thay đổi chút nào, “Đại thúc, có chuyện gì từ từ nói, đừng gấp gáp, chúng ta vẫn ở đây, không chạy đâu.”
Trình Hướng Vinh đưa mắt nhìn Lăng Tiêu không thể làm người khác sao lãng đang đi tới từ phía sau, lại nhìn Du Tiểu Mặc, hơi ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, ta không cố ý muốn giấu giếm ngươi.”
Du Tiểu Mặc ngây ra một lúc mới hiểu Trình Hướng Vinh đang nói gì, thoải mái trả lời: “Ta không để trong lòng đâu, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm vậy, ngươi không cần phải xin lỗi, có điều sao ngươi lại ở đây, ta nghe nói Thông Thiên Điện đang tổ chức thi tuyển mà, ngươi không tham gia hả?”
“Gay go rồi, suýt nữa thì quên mất.”
Có người nhắc nhở, lúc này Trình Hướng Vinh mới nhớ tới chính sự, biến sắc.
“Có chuyện gì thế?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Trình Hướng Vinh không trả lời ngay, chỉ nói trên đường sẽ kể cho hắn nghe, sau đó một đoàn người vội vội vàng vàng lên đường, phương hướng khác với đường đi ra, ngược lại càng đi vào sâu hơn trong Động Vực.
Trên đường nghe Trình Hướng Vinh nói mới biết, trong khoảng thời gian bọn hắn ở biển Đại Thông, phía Động Vực đã xảy ra một đại sự.
Đúng là có động phủ siêu cấp tồn tại, nhưng không phải là cung điện của Bạch Hổ, rất ít người biết rõ sự tồn tại của cung điện này, thứ họ nhắc tới là động phủ của cường giả tại viễn cổ, hơn nữa còn là một quần thể động phủ của cường giả.
Thời kỳ viễn cổ, Đông Châu chính là thiên đường của tu luyện giả và đan sư. Nghe đồn có một thế ngoại Đào Nguyên dành cho cường giả đang tồn tại trong Động Vực. Nhưng sau khi đại chiến nổ ra, cường giả trong Đào Nguyên tránh cho nơi ở của mình bị lan tới, nhiều cường giả đã hợp tác cùng ngăn cách Động Vực với Đào Nguyên, hình thành một không gian riêng biệt, có điều cửa vào vẫn nằm ở Động Vực.
Thời gian Đào Nguyên mở ra là một tháng sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu bị truyền tống tới biển Đại Thông, sau khi bọn hắn rời đi, rất nhiều cường giả và thế lực đều tràn vào Động Vực, không chỉ có ba bộ lạc của Đông Châu, còn có Thương Minh, gia tộc Xích Huyết và các thế lực khác, bây giờ đã qua hai tháng rồi.
Cho dù hai tháng trôi qua, sự việc vẫn chưa kết thúc.
Dù sao Đào Nguyên cũng là di tích mà các cường giả siêu cấp thời kỳ viễn cổ đích thân ra tay cô lập, tu vi của những cường giả lúc ấy tuyệt đối ở đẳng cấp mà những người bây giờ không thể so sánh được, cấm chế họ bày ra cực kỳ mạnh mẽ, đến bây giờ, có rất nhiều cấm chế đã thất truyền.
Chỉ là sau này họ phát hiện có một cấm chế ở Đào Nguyên sẽ trở nên chập chờn trong một thời gian nhất định, chỉ cần mấy cường giả Thánh cảnh liên thủ là có thể mở ra. Nhưng thời gian mở ra chỉ có nửa năm, nửa năm sau thời kì chập chờn của cấm chế sẽ qua đi. Đến lúc đó cấm chế trong Đào Nguyên sẽ tự động truyền tống người ở bên trong ra, không có ngoại lệ.
Trừ khi ngươi có thực lực chống lại cấm chế, cơ mà đó là chuyện không thể xảy ra, những cấm chế kia được bày đặt trùng trùng điệp điệp, vô cùng phức tạp, nếu mất thời gian đi nghiên cứu chúng, còn không bằng dành thời gian tìm bảo bối.
Du Tiểu Mặc nghe mà trợn mắt há miệng, không ngờ khoảng thời gian bọn hắn không có mặt lại xảy ra nhiều chuyện trong đại như vậy, nếu không phải Lăng Tiêu quyết định rời đi sớm, chỉ sợ hắn còn muốn ở lại đảo nhỏ mấy tháng để nghỉ ngơi thêm rồi, chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện tốt như di tích Đào Nguyên.
“May mà chúng ta trở về.”
Du Tiểu Mặc hưng phấn túm lấy tay áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật đầu, “Ừm, may mà không nghe lời em.”
“…”
Du Tiểu Mặc quyết định không thèm so đo với y, thế giới này vẫn tốt đẹp lắm, có nhiều kho báu đang chờ hắn đi khai quật như vậy mà, hắn cần phải nghĩ tới tương lai.
Trình Hướng Vinh cười cười, cảm thấy cách hai người này ở bên nhau rất đặc biệt.
“Khụ khụ, đại thúc, có một vài điểm ta không hiểu lắm.” Du Tiểu Mặc vừa quay đầu đã thấy nụ cười của Trình Hướng Vinh, hơi bối rối, vội vàng nói sang chuyện khác, “Bây giờ là thời kì căng thẳng, rất nhiều thế lực đang đối địch với nhau, họ sẽ tình nguyện hợp tác sao?”
Phải biết, nếu không có cường giả Thánh cảnh tọa trấn, các thế lực khác có khả năng thừa lúc vắng nhà lẻn vào, nhìn sao cũng thấy nguy hiểm không nhỏ, trừ khi họ tình nguyện ngồi xuống cùng đàm phán.
“Cái này thì ngươi không biết rồi.” Trình Hướng Vinh giải thích: “Ta nghe cha ta nói, trong Đào Nguyên có rất nhiều động phủ của cường giả siêu cấp, nhất là đan sư thải cấp, động phủ của họ có giá trị cao hơn tu luyện giả nhiều, nghe đồn trong những động phủ kia còn có linh đan thải cấp ngũ, lục phẩm, trước mắt vẫn chưa nghe nói có thất phẩm, nhưng vẫn có khả năng tồn tại.”
Không chỉ có thế, nguyên liệu để luyện linh đan ngũ lục phẩm cực kỳ khan hiếm, có nhiều đan sư tuy có tu vi, nhưng lại không có linh thảo đỉnh cấp, còn cả việc luyện đan chưa chắc đã thành công ngay lần đầu. Đào Nguyên bị phong ấn nhiều năm như vậy, chắc chắn linh thảo bên trong sẽ dồi dào lắm, lực hấp dẫn với đan sư to lớn đến nhường nào.
Với sức hấp dẫn khổng lồ như thế, tất cả các thế lực quyết định tạm thời gác ân oán qua một bên cũng là chuyện dễ hiểu.
Trình Hướng Vinh nói: “Còn có một chỗ tốt nữa, linh khí bên trong Đào Nguyên cực kỳ đậm đặc, tu luyện ở đó có thể làm chơi ăn thật, có nhiều người lâu dài không đột phá nổi, lúc trở ra đa số đã đột phá rồi.”
Nghe thế, ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên.
Bây giờ hắn đang ở tình cảnh muốn đột phá mà không đột phá được đây, nếu Đào Nguyên thực sự thần kỳ như vậy, thế thì làm hắn chết sống cũng phải vào.
“Việc này đã qua hai tháng, bây giờ còn có thể vào không?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
“Trên lý luận là không thể.” Trình Hướng Vinh cau mày, “Lúc này lối vào kia có tất cả các thế lực lớn canh chừng, vì có cha ta nên ta mới được vào, có điều họ chỉ cho phép ta dẫn theo một người, nhiều hơn chỉ sợ bọn họ không đồng ý.”
Vậy thì là không được rồi.
Hắn nhất định phải đi cùng Lăng Tiêu.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Không phụ kỳ vọng của phu nhân nhà mình, Lăng Tiêu khí phách nói: “Cái này không phải do chúng quyết định.”
Du Tiểu Mặc lập tức cười hớn hở.
Trình Hướng Vinh bật cười lắc đầu, hắn biết kết quả sẽ thế này mà, trong lòng không hề bất ngờ, một trong hai người họ chịu ở bên ngoài mới là bất ngờ ấy.
Sau đó bốn người dùng tốc độ cao nhất để chạy tới đích.
Đợi bọn họ tới, xa xa đã thấy bên ngoài lối vào di tích đào Nguyên có rất nhiều người canh giữ, ngoại trừ người của một số thế lực lớn, thì còn có những người thám hiểm Động Vực, có điều do thân phận và thực lực của họ không đủ, cho nên đành phải đứng bên ngoài trông xem thế nào, dù là vậy cũng không ít người vây xem.
Du Tiểu Mặc và Trình Hướng Vinh tách ra thành hai hướng, dù sao Trình Hướng Vinh cũng là đại biểu của bộ lạc Thủy Tây, nếu để những người kia cho rằng bộ lạc Thủy Tây dẫn người tới quấy rối, việc này sẽ gây bất lợi cho Trình Hướng Vinh và bộ lạc của hắn, hơn nữa truyền tống trận truyền tống ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo họ sẽ được truyền tống vào cùng một nơi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.