Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 546: Dùng Tinh Huyết

Doãn Gia

26/02/2017

CHƯƠNG 545: DÙNG TINH HUYẾT

Tình thế ở Trung Thiên không nghiêm trọng như Du Tiểu Mặc tưởng tượng.

Tuy gia tộc Xích Huyết tuyên bố muốn tóm tên “phản đồ” Du Tiểu Mặc này lại, nhưng nhân vật chính không có mặt, dù ngươi có làm trò múa may tưng bừng đến mấy cũng chẳng có người cổ động.

Thế là sự việc chỉ gây xôn xao náo loạn mười ngày, cuối cùng cũng hơi bình thường trở lại.

Dù là thế, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng không có ý định trở về Trung Thiên ngay.

Ngoại trừ Du Quân Kỳ mặt dày mày dạn bám dính lấy Du Tiểu Mặc, thì đám Tiểu Cầu đều đi hết, kể cả Miêu Cầu rất cần kinh nghiệm thực tế, trước khi rời đi, Du Tiểu Mặc nén đau chia cho mỗi đứa ba miếng không gian phù và mười viên linh đan trị thương, phòng ngừa lúc mấy đứa bị thương mà xung quanh chẳng có thuốc thang gì hết.

Dù nói thế này như trù ẻo, nhưng cũng gọi là phòng ngừa chu đáo.

Lăng Tiêu để chúng chia làm hai nhóm, sáu đứa vừa đủ mỗi đội ba người, đội của Đại Bàng có thực lực khá cao, cho nên nhiệm vụ được giao là đi tìm Lam Cầu, tuy nói Lam Cầu và mấy huynh đệ khác đi tìm một vị huynh đệ mất tích, nhưng sự mất tích của vị huynh đệ kia có gì đó rất kỳ quặc.

Việc này Thiên Đao có đề cập qua một chút.

Nghe nói ở Tây Cảnh có một thế lực tuyển nhận rất nhiều yêu thú thực lực mạnh mẽ, trước kia còn che giấu chút, nhưng gần đây hành động vô cùng trắng trợn, Thiên Đao nghi ngờ đám người này đang muốn gây ra việc gì đó rất lớn.

Đội khác do Mao Cầu cầm đầu, kể cả Tiểu Cầu và Miêu Cầu vẫn thường thích gây chuyện.

Nhiệm vụ của ba đứa là trở về Quỷ Khốc Nhai, mạng lưới tình báo của Thiên Đao khá đầy đủ tin tức, có thể nghe ngóng nhiều thứ, hơn nữa Lăng Tiêu còn giao cho mấy đứa một nhiệm vụ đặc biệt.

Trong rừng Tử Vong ở thành Tinh La, Lăng Tiêu từng thu nhận Hoa Cô và hai tiểu đệ của nàng, bảo họ tới Quỷ Khốc Nhai, nhưng giờ tới Quỷ Khốc Nhai không thấy họ đâu, hiển nhiên là lạc đường rồi.

Nhiệm vụ Lăng Tiêu giao cho mấy đứa là nếu tìm được Hoa Cô và tiểu đệ thì hãy giao họ cho Thiên Đao, Hoa Cô là mầm mống tốt, tiểu đệ của nàng cũng là sự trợ giúp lớn. Để Hoa Cô theo Thiên Đao học tập, tương lai có thể dùng tới họ, cho nên nhiệm vụ này cũng có tên là kỳ huấn luyện rảnh rỗi, cơ mà vẫn có một tên khác là người tài giỏi quá bận rộn.

Du Tiểu Mặc đánh giá về nhiệm vụ này, chỗ lợi hại nhất của nó là có thể kiếm được lời từ Thiên Đao.

Về phần Thiên Đao có nhận Hoa Cô hay không, không nằm trong suy tính của bọn hắn, chỉ cần dùng sức mài mài mài, gậy sắt cũng có thể thành kim.

“Con trai, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”

Du Quân Kỳ rất là vui, cuối cùng con trai cũng không nhét ông vào không gian nữa, tuy ở trong không gian cũng có thể đi theo con trai, nhưng lại không có cơ hội tiếp xúc thân mật.

Không phải Du Tiểu Mặc không muốn, mà do hắn bị quấn lấy, “Đương nhiên là quay về Trung Thiên.” Nói xong, hắn quay lại nhìn Lăng Tiêu như muốn trưng cầu ý kiến.

Lăng Tiêu trầm ngâm nói: “Bây giờ tìm nơi nào không người rồi nói sau.”

Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu.

Du Quân Kỳ trợn mắt, ông phát hiện con mình không chỉ là người bị đè, mà còn vô cùng nghe lời nam nhân này, chẳng lẽ… Thực ra ông sinh con gái hả?

Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua ánh mắt kì quái của cha hờ, nhưng mà bị Du Quân Kỳ nhìn cả buổi làm hắn nổi hết cả da gà da vịt, không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.



“Ông nhìn gì đó?”

Du Quân Kỳ đi tới, đánh giá hắn từ đầu đến chân, thận trọng nói: “Con trai, con hãy thành thật với cha, thực ra cái cha có con không có đúng không?”

Cái gì mà có với chả không có.

Du Tiểu Mặc không hiểu Du Quân Kỳ đang nói gì, đúng lúc Lăng Tiêu gọi, hắn liền chạy về phía Lăng Tiêu.

Du Quân Kỳ rơi lệ đầy mặt, đúng là ông sinh ra con gái rồi.

Nơi họ đi tới là sơn cốc mà Lăng Tiêu đã lên cấp lần trước, sơn tốc vốn xanh um tươi tốt, sau khi Lăng Tiêu rời đi đã biến thành một vùng đất cằn cỗi, yêu thú sinh sống ở đây không chết thì cũng chạy hết, nhưng sau đó vẫn có người tới đây dò xét tình huống.

Lúc tấn cấp lên Thánh cảnh sẽ phát ra một hồi sóng năng lượng, hơn nữa thiên biến dị tướng còn khủng khiếp hơn lôi vân nhiều, lúc ấy thật sự đã làm kinh động đến nhiều cường giả, có điều chờ họ chạy tới, Lăng Tiêu đã bỏ đi.

Ba người đứng bên cạnh sơn cốc, chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn, chính giữa có một hố sâu không biết do cái gì để lại, như một cái sơn cốc nhỏ hình thành giữa sơn cốc lớn, bên cạnh là cây cối nghiêng ngả, cái gãy cái khô, hoàn toàn không còn sinh cơ nữa.

“Chúng ta tới nơi này làm gì?”

Lăng Tiêu lấy ra cái chai đựng tinh huyết của Huyền Quy, bên trong chỉ có ba giọt, y vẫn chưa có thời gian luyện hóa thi thể của Huyền Trạch, nhưng y cũng chỉ cần một giọt một, hai giọt còn dư lại đưa cho Du Tiểu Mặc.

“Tinh huyết của Huyền Quy tộc bao hàm toàn bộ tu vi của bản thể, em có thể hấp thu tinh hoa từ nó, sẽ có trợ giúp, nhưng không được dùng nó để rèn luyện thể chất của em, sẽ bị Huyền Quy tộc phát hiện.”

Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu lấy tinh huyết ra là biết y định làm gì rồi, nhận lấy cái chai trịnh trọng gật đầu.

Từ lần Lăng Tiêu lên cấp lần trước tới giờ đã mấy tháng, gần sơn cốc này không có ai, bởi vậy không cần lo lắng có người xông vào, hơn nữa họ còn có một vị hộ vệ miễn phí kia mà.

Du Quân Kỳ lại cảm thán, hai đứa nhỏ này vì tinh huyết mà sát hại hai con Huyền Quy, nếu chuyện này không thể trở thành bí mật vĩnh viễn, trong tương lai họ sẽ có một kẻ địch rất mạnh. Ông chỉ có thể yên lặng giữ bí mật cho con trai yêu dấu, trong mắt Du Quân Kỳ, con trai có làm sai cũng là đúng.

Chỉ là, có một điều Du Quân Kỳ nghĩ mãi mà không hiểu.

Với thực lực của Lăng Tiêu, cộng với huyết mạch Kỳ Lân và Yêu Hoàng trong người y, tinh huyết của Huyền Quy hoàn toàn không có tác dụng với y, mà có cũng chỉ như muối bỏ biển.

Vậy thì vì sao y lại dùng tinh huyết của Huyền Quy?

Cũng không lâu lắm, Du Quân Kỳ đã nhận được đáp án.

Du Tiểu Mặc đã từng thấy bộ dạng của Lăng Tiêu khi kích phát huyết mạch Long tộc, chỉ một lần đã lên hai cấp làm hắn hâm mộ quá chừng luôn ấy, quả nhiên ưu thế bẩm sinh, không cách nào bì nổi.

Du Tiểu Mặc vừa than thở, vừa dùng hai giọt tinh huyết, bắt đầu chuyên tâm hấp tu tinh hoa từ trong đó, thực lực của Huyền Trạch không cao, hai giọt tinh huyết không thể nào giúp hắn đột phá được, cơ mà có còn hơn không.

Đứng cách đó không xa, Du Quân Kỳ đang kinh ngạc há hốc miệng.

Ông lại có thể cảm nhận được huyết mạch của Huyền Quy tộc trên người Lăng Tiêu, tuy không đậm, nhưng vẫn không thể bỏ qua được, hơn nữa thời gian dần trôi qua, chút huyết mạch kia đang thức tỉnh, ông có thể ẩn ẩn cảm giác được, huyết mạch này không hề thua kém sức mạch của Huyền Quy tộc.

Một con Huyền Quy lớn gấp đôi tiểu ô quy đang nằm trên vai Lăng Tiêu, Huyền Quy khép hờ mắt, có vẻ mí mắt cũng biết lười biếng, nhưng trong ánh mắt ấy lại lộ ra trí tuệ đã lắng đọng suốt trăm triệu năm.



Du Quân Kỳ đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết xa xưa, trong lòng đang điên cuồng như lật lên một cơn sóng gió động trời.

Theo truyền thuyết, thủy tổ của Huyền Quy tộc là trí giả đệ nhất đại lục Thông Thiên, người này có trí tuệ rộng lớn, một người dương danh thiên hạ với trí tuệ mênh mông.

Liệu Lăng Tiêu này có phải là hậu duệ của thủy tổ Huyền Quy tộc không?

Du Quân Kỳ vô thức bác bỏ.

Dù trí tuệ có mênh mông, thì được truyền tới đời Lăng Tiêu cũng không nhìn ra được nữa rồi.

Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt thấy cha hờ của hắn đang nhăn mặt, một lát thì gật đầu, một lát thì lắc đầu, sao nãy vẫn còn bình thường mà giờ đã hâm hâm dở dở rồi.

“Con trai, cha hỏi con một câu.” Du Quân Kỳ thấy hắn tỉnh lại, lập tức giương mắt nhìn hắn.

Không biết vì sao, Du Tiểu Mặc bỗng có cảm giác mình đang nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, cảm giác thật kỳ diệu, vì sao hắn lại cảm thấy rất vô sỉ thế này?

“Sao trên người hắn lại có huyết mạch của Huyền Quy tộc?”

Du Tiểu Mặc đứng lên phủi mông một câu, trả lời rất thâm sâu, “Câu hỏi rất hay, chân tướng chỉ có thể dùng mấy chữ để khái quát.”

Du Quân Kỳ không kịp chờ đợi mà hỏi: “Mấy chữ nào?”

Du Tiểu Mặc đáp: “Tui cũng không biết!”

Du Quân Kỳ: “…”

Con trai à, con có bất mãn với cha thì cứ việc nói thẳng.

Bất mãn có vẻ lớn!

Lăng Tiêu kích phát huyết mạch của Huyền Quy tộc, lần này không có cột sáng màu vàng cao chọc trời, nhưng dùng y làm trung tâm, trong không khí xuất hiện từng đường vân rung động khuếch tán ra bốn phía như thủy triều, kèm theo khí tức mênh mông, ngay cả yêu thú phương xa cũng có thể cảm giác được, yêu thú nào thực lực hơi yếu đã quỳ rạp xuống.

Du Tiểu Mặc đột nhiên có xúc động muốn quỳ xuống.

Du Quân Kỳ vội vàng đỡ lấy trai cưng nhà mình, “Ở viễn cổ của viễn cổ, thủy tổ của Huyền Quy tộc rất được yêu thú tôn kính, là một trí giả duy nhất khiến vạn thú thuần phục, cho nên huyết mạch của ông ta, dù người hay yêu thú đều sẽ bị ảnh hưởng.”

“Viễn cổ của viễn cổ?” Khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật, cách đây bao lâu vậy hả.

Du Quân Kỳ ho một tiếng, “Không nên thắc mắc về thời gian, dù sao là một thời đại cách bây giờ rất xa rất xa.”

Du Tiểu Mặc đã thấy thực lực của Lăng Tiêu tăng lên liên tục, không biết lần này có tăng nhiều không, thủy tổ của Huyền Quy tộc hả, nghe có vẻ đáng gờm lắm.

Ước chừng ba mươi phút sau, cuối cùng những khí tức tiết ra ngoài kia cũng được Lăng Tiêu thu lại trong cơ thể, xung quanh lại trở nên im lặng, như thể cảnh tượng làm người ta rung động kia chỉ là ảo ảnh.

Thời điểm Lăng Tiêu mở mắt, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được sự khác biệt rõ ràng, cái sự khác biệt này được tả bằng một câu làm cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi —— Tràn đầy trí tuệ! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook