Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 442: Học Anh Đó
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 441: HỌC ANH ĐÓ
Sau khi đối thủ của Du Tiểu Mặc – Tần Thái đứng trên võ đài, xác định hắn thật sự không có ở nơi này, gã rất bình tĩnh khoanh tay nhìn mọi người, trên mặt không có một chút cảm giác lo lắng. Tuy không biết đối thủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự thật là, ông trời đang đứng về phía gã.
Nhìn cảnh này, đám Nhan Huy đã biết chắc Du Tiểu Mặc phải bỏ thi rồi.
Đã đến giờ phút này mà còn không thấy bóng người, nhất định là còn chưa ra.
Trọng tài thấy mãi mà Du Tiểu Mặc không xuất hiện, ánh mắt quét về phía khán đài, “Du Tiểu Hắc có ở đó không?”
Tần Thái lập tức nhếch miệng cười, “Trọng tài, ta thấy ngài không cần hô nữa đâu, hắn không có ở đây, làm sao có thể trả lời được.”
Nghe nói thế, một vài người vẫn còn kinh ngạc tại sao Du Tiểu Mặc không có mặt càng thấy kinh ngạc hơn, theo lý thuyết, với chiến tích ở hai trận trước của hắn, chắc chắn phải có mặt chứ, vậy mà hắn không xuất hiện, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Này này này, ta nói đừng bảo là cái gã Du Tiểu Hắc kia sợ nhá?”
“Sợ? Ý của ngươi là một đan sư cấp chín sợ một đan sư cấp bảy sao?”
Vừa bị hỏi ngược lại, người nói câu kia im lặng luôn, dù sao mấy câu này đúng là muốn chọc cho người ta cười rớt hết cảm hàm răng mà.
Trọng tài không để ý tới những người bàn tán kia, lại hỏi thêm một lần nữa: “Du Tiểu Hắc có ở đó không?”
Tần Thái ngẩng đầu ưỡn ngực, đợi vài giây không có tiếng đáp mới lên tiếng: “Trọng tài, ta thấy người nọ không xuất hiện đâu, ngài hãy trực tiếp tuyên bố ta thắng…”
“Có…”
Âm thanh yếu ớt không biết bay ra từ đâu, gần như bị chôn vùi trong nơi ồn ào thế này, nhưng trọng tài vẫn nghe được.
Trọng tài hờ hững liếc nhìn Tần Thái, trong ánh mắt chờ mong của người nọ, nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Tần Thái ngơ ngác, nhíu mày khó hiểu: “Trọng tài, đối thủ của ta đâu có tới, ngài bảo ta bắt đầu thế nào, chẳng phải là nên…”
Gã còn chưa nói hết lời, đã thấy phía đối diện có một người đi tới, người kia nhẹ nhàng phóng qua rào phòng hộ, bước chân bình tĩnh đi về phía hắn, không bao lâu đã đặt chân lên biên giới của võ đài, đứng trước mặt hắn, mỉm cười.
“Thật có lỗi, có chút việc chậm trễ, cho nên tới hơi muộn.” Hắn vỗ đầu một cái, ra vẻ phiền muộn.
Trọng tài gật đầu, lập tức đi xuống khỏi võ đài.
Tần Thái cứng ngắc nhìn chằm chằm vào thiếu niên đột nhiên xuất hiện, gã chỉ gặp người này đúng một lần, là lúc ở sân thi đấu số bốn, khi ấy gã cũng có trận đấu, cho nên tới hơi trễ, chờ tới lúc gã chạy đến, trận đấu của Du Tiểu Mặc đã xong, chỉ thấy hắn yên lặng ngồi trên khán đài.
Bởi vì không có tận mắt thấy thực lực của Du Tiểu Mặc, cho nên trong lòng Tần Thái chỉ có một chút kiêng kị, cũng bởi vì bề ngoài của hắn quá bình thường nên gã không coi trọng lắm.
Chỉ là lúc này Du Tiểu Mặc đang đứng trước mặt mình, Tần Thái lại cảm giác vô cùng áp lực, đây chính là khí thế của cường giả, cho dù không cố để lộ ra, nhưng sự nội liễm này cũng mang cho ngươi một loại áp lực vô cùng lớn.
“Ta là Du Tiểu Hắc, xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Du Tiểu Hắc lễ phép nói với Tần Thái đang căng thẳng, nụ cười tươi rói.
Nét mặt Tần Thái sượng ngắt, mãi thật lâu sau mới cố kéo khóe miệng ra thành một nụ cười, nhưng nhìn vẫn vặn vẹo dữ lắm.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tần Thái, nói: “Vậy, ta xuất thủ đây, các hạ phải cẩn thận.”
Trên khán phòng, đám Kiều Vô Tinh khá quen thân với Du Tiểu Mặc, từ sau khi hắn xuất hiện liền dùng vẻ mặt kinh ngạc để theo dõi hắn, như thể thấy phải điều gì rất huyền diệu.
Trình Hướng Vinh chỉ biết rằng cuối cùng thì lúc này mình không cần phải lo lắng đề phòng nữa, sau khi thở phào một tiếng mới phát hiện sự khác thường của mọi người, liền hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
“Lợi hại!” Thiên Tâm mãnh liệt hít vào một hơi, con mắt đều tỏa sáng luôn rồi kìa.
“Đến cùng thì làm sao vậy?”
Thiên Tâm nói: “Ngươi không phát hiện hả, hình như thực lực của Du Tiểu Hắc còn tinh tiến hơn ngày hôm qua, xem ra hắn quả nhiên đã gặp được cơ duyên trong tường Thời Gian rồi, hẳn là tu vi đã tăng lên không ít.”
Trình Hướng Vinh lập tức nhìn về phía Du Tiểu Mặc, đúng vậy, nếu hôm qua có thể cảm giác được một chút sắc bén từ khí tức của hắn, thì bây giờ đã chẳng thể nhận ra nổi, ngược lại còn trầm ổn nội liễm hơn, vừa xem xét đã biết rõ đây là hiện tượng tu vi tinh tiến.
“Vậy thì tốt quá!” Trình Hướng Vinh cảm thấy mừng thay Du Tiểu Mặc từ đáy lòng.
Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ liếc nhau một cái, rồi lại rời đi như không có chuyện gì xảy ra, nét mặt hai người như đang nguy ngẫm gì, xem ra bọn họ cũng phải cố gắng gấp bội, nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ bị vượt qua một đoạn thật dài mất.
Thiên Tâm chống cằm, dùng vẻ mặt hâm mộ nói: “Tốt quá, muội cũng muốn vào tường thời Giang, không cần tu luyện mà có thể đột phá.”
Kiều Vô Tinh bật cười, “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cho dù muội có thể vào tường Thời Gian, cũng phải xem cơ duyên của bản thân, hơn nữa ngộ tính không cao, cho dù có cơ duyên cũng chưa chắc đã nắm được, muội cứ đi theo con đường tu luyện thực tế là tốt nhất.”
“Dạ dạ dạ!” Thiên Tâm uể oải đáp, nàng đã nghe mấy câu này quá nhiều lần, sớm miễn dịch từ lâu rồi.
Kiều Vô Tinh lắc đầu bất đắc dĩ.
An Kiều hậm hực nhìn chằm chằm vào võ đài, sao cái gì tốt cũng bị tên này chiếm hết vậy, nếu lúc trước hắn có thể kiên trì cướp hộp đen của Du Tiểu Mặc, nói không chừng cơ duyên này chính là của hắn cũng nên. Càng nghĩ An Kiều càng cảm thấy không cam lòng, nhưng thực lực của Du Tiểu Mặc càng tăng lên, cơ hội báo thù của hắn càng nhỏ hơn.
Ban đầu định mượn tay Vũ Thành để diệt trừ Du Tiểu Mặc, nhưng hai ngày này hắn đi tìm Vũ Thành, Vũ Thành đều lấy cớ bận rộn để từ chối, thậm chí còn tránh gặp mặt, dù thần kinh có thô đến mấy, An Kiều cũng phát hiện ra sự kì lạ.
Điều tra thêm mới biết được, Du Tiểu Mặc và bạn của hắn đã nghỉ lại ở tửu lâu Song Ngư, đêm đó còn xảy ra tranh chấp với Vũ Thành ngay dưới sòng bạc, đáng lẽ ra An Kiều phải vui mới đúng, nhưng không biết vì sao, hai bên lại biến vũ khí thành tơ lụa, hình như Vũ Thành cũng đã có thành kiến với hắn.
Uyển Nhã ngồi cạnh tình cờ nhìn thấy vẻ âm tàn trên mặt An Kiều, nhẹ giọng nói: “An Kiều, nể mặt sư phụ ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu, với thiên phú của Du Tiểu Mặc, tương lai hắn rất dễ được Thông Thiên Điện lựa chọn, có lẽ địa vị của sư phụ ngươi ở Đan Sư Công Hội rất cao, nhưng ở Thông Thiên Điện còn chẳng đáng để nhắc tới, nếu không muốn làm hại bản thân, tốt nhất là bỏ qua hận ý trong lòng.”
Mặt An Kiều lúc trắng lúc xanh, không biết có nghe lọt tai mấy câu vừa rồi không.
Uyển Nhã cũng không suy xét tới ý nghĩ trong lòng hắn, nói xong liền quay đi.
Trên võ đài, mới một phút trước Tần Thái còn đắc ý cảm thấy mình thật may mắn, giờ phút này lại như một con cọp giấy trước mặt Du Tiểu Mặc, chỉ một hiệp đã bị đá khỏi võ đài, rất chật vật, khán đài lại vang lên một mảnh thổn thức.
Du Tiểu Mặc phủi phủi vạt áo chẳng dính hạt bụi nào, đứng trên võ đài nhìn Tần Thái rơi một đống phía dưới, vừa cười vừa nói: “Cám ơn đã chỉ giáo!”
Tần Thái hộc máu.
Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, Du Tiểu Mặc liền vẫy vẫy tay với đám Kiều Vô Tinh, sau đó đi ra khỏi đại môn.
Kiều Vô Tinh còn định hỏi hắn về tình hình bên trong, thấy hắn vừa xong đã rời đi ngay vậy, suy đoán có lẽ là hắn đang chuẩn bị đi tìm Lăng Mặc, chỉ tiếc là họ không đi theo được, bởi vì bọn họ vẫn chưa thi đấu.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi sân đấu, tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai đã yếu hơn rất nhiều, nhìn thấy Lăng Tiêu đứng cách đó không xa, lập tức chạy tới.
“Tốc độ nhanh thật, không ngồi cùng đám bạn của em sao?” Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc chạy qua.
Du Tiểu Mặc chạy tới trước mặt y, cười hì hì trả lời: “Bạn cũng không quan trọng bằng anh, huống chi em với họ chỉ là bạn bè bình thường, tiếp tục phát triển hay không còn phải xem biểu hiện.”
Lăng Tiêu búng trán hắn một cái, “Đi thôi.”
Du Tiểu Mặc ôm trán, vừa đi theo sau y, vừa nói: “Này, anh không thấy mấy lời lúc nãy của em rất cảm động sao?”
Lăng Tiêu đáp: “Thì ta đang cảm động đó.”
Du Tiểu Mặc nói: “Gạt người, anh cảm động chỗ nào?”
Lăng Tiêu thản nhiên trả lời: “Trong tim.”
Du Tiểu Mặc chặn trước mặt Lăng Tiêu, túm lấy quần áo trước ngực y, cố chấp nói: “Vậy anh moi ra cho em xem một chút.”
Lăng Tiêu đẩy đầu hắn: “Đừng ồn ào, không moi ra được.”
“Vì sao chớ?”
“Bởi vì ghim chặt vào trong tim rồi.”
“Thật hả?” Du Tiểu Mặc mừng thầm.
“Là giả.”
Du Tiểu Mặc không buồn phiền mà ngược lại còn hết sức vui vẻ, buông tay ra xoa xoa ***g ngực y, nói: “Được rồi, em biết anh thích khẩu thị tâm phi mà, em không trách anh đâu.”
Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước, nhìn hắn, “Từ khi nào mà da em trở nên dày như vậy rồi, còn học được cả chiêu trợn mắt nói dối nữa kìa.”
Du Tiểu Mặc cười nói: “Học anh đó.”
Lăng Tiêu: “…”
Hai người vừa đùa giỡn vừa trở lại tầng một, nhưng không có ai nhìn thấy, bởi vì mọi người đều chạy đi xem thi đấu hết rồi, lúc này cả hành lang rộng rãi vô cùng vắng vẻ.
Sau khi trở lại phòng, Lăng Tiêu mới hỏi Du Tiểu Mặc về những sự tình hắn đã thấy trong tòa tháp vàng kia, từ sau khi hắn ra khỏi nơi ấy, Lăng Tiêu liền phát hiện thực lực của Du Tiểu Mặc đã đột phá rồi, trước kia là cấp chín trung phẩm, bây giờ là cấp mười hạ phẩm, tiến bộ khá nhanh. Đăng bởi: admin
Sau khi đối thủ của Du Tiểu Mặc – Tần Thái đứng trên võ đài, xác định hắn thật sự không có ở nơi này, gã rất bình tĩnh khoanh tay nhìn mọi người, trên mặt không có một chút cảm giác lo lắng. Tuy không biết đối thủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự thật là, ông trời đang đứng về phía gã.
Nhìn cảnh này, đám Nhan Huy đã biết chắc Du Tiểu Mặc phải bỏ thi rồi.
Đã đến giờ phút này mà còn không thấy bóng người, nhất định là còn chưa ra.
Trọng tài thấy mãi mà Du Tiểu Mặc không xuất hiện, ánh mắt quét về phía khán đài, “Du Tiểu Hắc có ở đó không?”
Tần Thái lập tức nhếch miệng cười, “Trọng tài, ta thấy ngài không cần hô nữa đâu, hắn không có ở đây, làm sao có thể trả lời được.”
Nghe nói thế, một vài người vẫn còn kinh ngạc tại sao Du Tiểu Mặc không có mặt càng thấy kinh ngạc hơn, theo lý thuyết, với chiến tích ở hai trận trước của hắn, chắc chắn phải có mặt chứ, vậy mà hắn không xuất hiện, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Này này này, ta nói đừng bảo là cái gã Du Tiểu Hắc kia sợ nhá?”
“Sợ? Ý của ngươi là một đan sư cấp chín sợ một đan sư cấp bảy sao?”
Vừa bị hỏi ngược lại, người nói câu kia im lặng luôn, dù sao mấy câu này đúng là muốn chọc cho người ta cười rớt hết cảm hàm răng mà.
Trọng tài không để ý tới những người bàn tán kia, lại hỏi thêm một lần nữa: “Du Tiểu Hắc có ở đó không?”
Tần Thái ngẩng đầu ưỡn ngực, đợi vài giây không có tiếng đáp mới lên tiếng: “Trọng tài, ta thấy người nọ không xuất hiện đâu, ngài hãy trực tiếp tuyên bố ta thắng…”
“Có…”
Âm thanh yếu ớt không biết bay ra từ đâu, gần như bị chôn vùi trong nơi ồn ào thế này, nhưng trọng tài vẫn nghe được.
Trọng tài hờ hững liếc nhìn Tần Thái, trong ánh mắt chờ mong của người nọ, nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Tần Thái ngơ ngác, nhíu mày khó hiểu: “Trọng tài, đối thủ của ta đâu có tới, ngài bảo ta bắt đầu thế nào, chẳng phải là nên…”
Gã còn chưa nói hết lời, đã thấy phía đối diện có một người đi tới, người kia nhẹ nhàng phóng qua rào phòng hộ, bước chân bình tĩnh đi về phía hắn, không bao lâu đã đặt chân lên biên giới của võ đài, đứng trước mặt hắn, mỉm cười.
“Thật có lỗi, có chút việc chậm trễ, cho nên tới hơi muộn.” Hắn vỗ đầu một cái, ra vẻ phiền muộn.
Trọng tài gật đầu, lập tức đi xuống khỏi võ đài.
Tần Thái cứng ngắc nhìn chằm chằm vào thiếu niên đột nhiên xuất hiện, gã chỉ gặp người này đúng một lần, là lúc ở sân thi đấu số bốn, khi ấy gã cũng có trận đấu, cho nên tới hơi trễ, chờ tới lúc gã chạy đến, trận đấu của Du Tiểu Mặc đã xong, chỉ thấy hắn yên lặng ngồi trên khán đài.
Bởi vì không có tận mắt thấy thực lực của Du Tiểu Mặc, cho nên trong lòng Tần Thái chỉ có một chút kiêng kị, cũng bởi vì bề ngoài của hắn quá bình thường nên gã không coi trọng lắm.
Chỉ là lúc này Du Tiểu Mặc đang đứng trước mặt mình, Tần Thái lại cảm giác vô cùng áp lực, đây chính là khí thế của cường giả, cho dù không cố để lộ ra, nhưng sự nội liễm này cũng mang cho ngươi một loại áp lực vô cùng lớn.
“Ta là Du Tiểu Hắc, xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Du Tiểu Hắc lễ phép nói với Tần Thái đang căng thẳng, nụ cười tươi rói.
Nét mặt Tần Thái sượng ngắt, mãi thật lâu sau mới cố kéo khóe miệng ra thành một nụ cười, nhưng nhìn vẫn vặn vẹo dữ lắm.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tần Thái, nói: “Vậy, ta xuất thủ đây, các hạ phải cẩn thận.”
Trên khán phòng, đám Kiều Vô Tinh khá quen thân với Du Tiểu Mặc, từ sau khi hắn xuất hiện liền dùng vẻ mặt kinh ngạc để theo dõi hắn, như thể thấy phải điều gì rất huyền diệu.
Trình Hướng Vinh chỉ biết rằng cuối cùng thì lúc này mình không cần phải lo lắng đề phòng nữa, sau khi thở phào một tiếng mới phát hiện sự khác thường của mọi người, liền hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
“Lợi hại!” Thiên Tâm mãnh liệt hít vào một hơi, con mắt đều tỏa sáng luôn rồi kìa.
“Đến cùng thì làm sao vậy?”
Thiên Tâm nói: “Ngươi không phát hiện hả, hình như thực lực của Du Tiểu Hắc còn tinh tiến hơn ngày hôm qua, xem ra hắn quả nhiên đã gặp được cơ duyên trong tường Thời Gian rồi, hẳn là tu vi đã tăng lên không ít.”
Trình Hướng Vinh lập tức nhìn về phía Du Tiểu Mặc, đúng vậy, nếu hôm qua có thể cảm giác được một chút sắc bén từ khí tức của hắn, thì bây giờ đã chẳng thể nhận ra nổi, ngược lại còn trầm ổn nội liễm hơn, vừa xem xét đã biết rõ đây là hiện tượng tu vi tinh tiến.
“Vậy thì tốt quá!” Trình Hướng Vinh cảm thấy mừng thay Du Tiểu Mặc từ đáy lòng.
Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ liếc nhau một cái, rồi lại rời đi như không có chuyện gì xảy ra, nét mặt hai người như đang nguy ngẫm gì, xem ra bọn họ cũng phải cố gắng gấp bội, nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ bị vượt qua một đoạn thật dài mất.
Thiên Tâm chống cằm, dùng vẻ mặt hâm mộ nói: “Tốt quá, muội cũng muốn vào tường thời Giang, không cần tu luyện mà có thể đột phá.”
Kiều Vô Tinh bật cười, “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cho dù muội có thể vào tường Thời Gian, cũng phải xem cơ duyên của bản thân, hơn nữa ngộ tính không cao, cho dù có cơ duyên cũng chưa chắc đã nắm được, muội cứ đi theo con đường tu luyện thực tế là tốt nhất.”
“Dạ dạ dạ!” Thiên Tâm uể oải đáp, nàng đã nghe mấy câu này quá nhiều lần, sớm miễn dịch từ lâu rồi.
Kiều Vô Tinh lắc đầu bất đắc dĩ.
An Kiều hậm hực nhìn chằm chằm vào võ đài, sao cái gì tốt cũng bị tên này chiếm hết vậy, nếu lúc trước hắn có thể kiên trì cướp hộp đen của Du Tiểu Mặc, nói không chừng cơ duyên này chính là của hắn cũng nên. Càng nghĩ An Kiều càng cảm thấy không cam lòng, nhưng thực lực của Du Tiểu Mặc càng tăng lên, cơ hội báo thù của hắn càng nhỏ hơn.
Ban đầu định mượn tay Vũ Thành để diệt trừ Du Tiểu Mặc, nhưng hai ngày này hắn đi tìm Vũ Thành, Vũ Thành đều lấy cớ bận rộn để từ chối, thậm chí còn tránh gặp mặt, dù thần kinh có thô đến mấy, An Kiều cũng phát hiện ra sự kì lạ.
Điều tra thêm mới biết được, Du Tiểu Mặc và bạn của hắn đã nghỉ lại ở tửu lâu Song Ngư, đêm đó còn xảy ra tranh chấp với Vũ Thành ngay dưới sòng bạc, đáng lẽ ra An Kiều phải vui mới đúng, nhưng không biết vì sao, hai bên lại biến vũ khí thành tơ lụa, hình như Vũ Thành cũng đã có thành kiến với hắn.
Uyển Nhã ngồi cạnh tình cờ nhìn thấy vẻ âm tàn trên mặt An Kiều, nhẹ giọng nói: “An Kiều, nể mặt sư phụ ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu, với thiên phú của Du Tiểu Mặc, tương lai hắn rất dễ được Thông Thiên Điện lựa chọn, có lẽ địa vị của sư phụ ngươi ở Đan Sư Công Hội rất cao, nhưng ở Thông Thiên Điện còn chẳng đáng để nhắc tới, nếu không muốn làm hại bản thân, tốt nhất là bỏ qua hận ý trong lòng.”
Mặt An Kiều lúc trắng lúc xanh, không biết có nghe lọt tai mấy câu vừa rồi không.
Uyển Nhã cũng không suy xét tới ý nghĩ trong lòng hắn, nói xong liền quay đi.
Trên võ đài, mới một phút trước Tần Thái còn đắc ý cảm thấy mình thật may mắn, giờ phút này lại như một con cọp giấy trước mặt Du Tiểu Mặc, chỉ một hiệp đã bị đá khỏi võ đài, rất chật vật, khán đài lại vang lên một mảnh thổn thức.
Du Tiểu Mặc phủi phủi vạt áo chẳng dính hạt bụi nào, đứng trên võ đài nhìn Tần Thái rơi một đống phía dưới, vừa cười vừa nói: “Cám ơn đã chỉ giáo!”
Tần Thái hộc máu.
Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, Du Tiểu Mặc liền vẫy vẫy tay với đám Kiều Vô Tinh, sau đó đi ra khỏi đại môn.
Kiều Vô Tinh còn định hỏi hắn về tình hình bên trong, thấy hắn vừa xong đã rời đi ngay vậy, suy đoán có lẽ là hắn đang chuẩn bị đi tìm Lăng Mặc, chỉ tiếc là họ không đi theo được, bởi vì bọn họ vẫn chưa thi đấu.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi sân đấu, tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai đã yếu hơn rất nhiều, nhìn thấy Lăng Tiêu đứng cách đó không xa, lập tức chạy tới.
“Tốc độ nhanh thật, không ngồi cùng đám bạn của em sao?” Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc chạy qua.
Du Tiểu Mặc chạy tới trước mặt y, cười hì hì trả lời: “Bạn cũng không quan trọng bằng anh, huống chi em với họ chỉ là bạn bè bình thường, tiếp tục phát triển hay không còn phải xem biểu hiện.”
Lăng Tiêu búng trán hắn một cái, “Đi thôi.”
Du Tiểu Mặc ôm trán, vừa đi theo sau y, vừa nói: “Này, anh không thấy mấy lời lúc nãy của em rất cảm động sao?”
Lăng Tiêu đáp: “Thì ta đang cảm động đó.”
Du Tiểu Mặc nói: “Gạt người, anh cảm động chỗ nào?”
Lăng Tiêu thản nhiên trả lời: “Trong tim.”
Du Tiểu Mặc chặn trước mặt Lăng Tiêu, túm lấy quần áo trước ngực y, cố chấp nói: “Vậy anh moi ra cho em xem một chút.”
Lăng Tiêu đẩy đầu hắn: “Đừng ồn ào, không moi ra được.”
“Vì sao chớ?”
“Bởi vì ghim chặt vào trong tim rồi.”
“Thật hả?” Du Tiểu Mặc mừng thầm.
“Là giả.”
Du Tiểu Mặc không buồn phiền mà ngược lại còn hết sức vui vẻ, buông tay ra xoa xoa ***g ngực y, nói: “Được rồi, em biết anh thích khẩu thị tâm phi mà, em không trách anh đâu.”
Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước, nhìn hắn, “Từ khi nào mà da em trở nên dày như vậy rồi, còn học được cả chiêu trợn mắt nói dối nữa kìa.”
Du Tiểu Mặc cười nói: “Học anh đó.”
Lăng Tiêu: “…”
Hai người vừa đùa giỡn vừa trở lại tầng một, nhưng không có ai nhìn thấy, bởi vì mọi người đều chạy đi xem thi đấu hết rồi, lúc này cả hành lang rộng rãi vô cùng vắng vẻ.
Sau khi trở lại phòng, Lăng Tiêu mới hỏi Du Tiểu Mặc về những sự tình hắn đã thấy trong tòa tháp vàng kia, từ sau khi hắn ra khỏi nơi ấy, Lăng Tiêu liền phát hiện thực lực của Du Tiểu Mặc đã đột phá rồi, trước kia là cấp chín trung phẩm, bây giờ là cấp mười hạ phẩm, tiến bộ khá nhanh. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.