Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 655: Kéo Thù
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 654: KÉO THÙ
Hai ngày trôi qua, Du Tiểu Mặc cũng không biết họ đã đào được bao nhiêu mét, chỉ biết mỗi giây hắn đều giơ xẻng lên cắm vào đất đào không ngừng nghỉ như một cỗ máy, sau đó lại chuyển đất tới không gian.
Trong hai ngày này, thỉnh thoảng hắn cũng vào trong không gian xem xét, phát hiện đống đất kia đã cao như một tòa núi nhỏ rồi, mặc dù đào đất là một việc rất khô khan, nhưng quen tay hay việc, hơn nữa bên cạnh cũng có người làm cùng, hắn chưa từng thấy chán.
“Lăng Tiêu, còn bao lâu nữa?” Du Tiểu Mặc đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn Lăng Tiêu vẫn còn mải miết đào địa đạo.
Bóng dáng cao lớn đứng trong không gian thu hẹp có cảm giác bí bách không duỗi nổi chân tay, ánh dạ minh châu chiếu sang một bên mặt của y, phác họa nên đường nét hoàn mỹ, tóc đen dán vào má khẽ đung đua theo từng động tác của y, rõ ràng đây là một công việc rất vất vả, vậy mà y lại cứ thế khiến cho hắn có cảm giác “lúc nam nhân đang chăm chú làm việc là lúc có mị lực nhất” ấy.
Động tác của Lăng Tiêu rất nhanh, y không dùng xẻng để đào, hay là nên nói cái xẻng kia đã tan nát trong tay y ngay một canh giờ đầu tiên, mặc dù không có công cụ đào khá phí linh lực, nhưng đối với bọn họ đây không phải là vấn đề.
Có điều bởi vì liên tục sử dụng linh lực, tốc độ xói mòn nhanh hơn trước kia rất nhiều, Du Tiểu Mặc liên tục đưa linh thủy cho y, đây đã là lọ thứ ba.
Thấy hắn hỏi, động tác liên tiếp của Lăng Tiêu dừng lại, quay người thấy hắn đang ngồi ì trên mặt đất, liền nói: “Nhanh hơn dự tính, chỉ còn một phần ba nữa thôi.”
Du Tiểu Mặc ngượng ngùng đứng lên, thực ra tiến độ bây giờ có ba phần tư là công của Lăng Tiêu, hắn chưa bao giờ đào đất nên cứ có cảm giác không quen tay cho lắm, vì vậy hai ngày qua không đào được bao nhiêu.
“Thế anh đã xác định được vị trí của Linh Nhãn cực phẩm chưa?” Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh y hỏi. Mặc dù đã biết chắc Linh Nhãn cực phẩm nằm bên dưới từ đường, nhưng vị trí cụ thể vẫn là một ẩn số, cho nên thời điểm đào Lăng Tiêu cần phải đích thân xác nhận.
“Cũng xấp xỉ rồi, là hướng đông nam…” Lăng Tiêu vừa nói, vừa dùng tay minh họa cho hắn xem, khoảng cách càng gần, y càng cảm nhận rõ hơn.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ít nhất cũng không cần hoang mang vì không có mục tiêu chính xác như hai ngày trước.
Đúng lúc này, Tiểu Binh trông coi kết giới đột nhiên bay vào.
Lăng Tiêu phát hiện ra đầu tiên, nếu như không có việc gì Tiểu Binh sẽ không bay tới đây, trừ phi đã có người đến.
Quả nhiên, đợi bọn họ trở lại hang động xem xét, Phục Tử Lâm đã đứng bên ngoài kết giới.
Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, lập tức để nhị sư huynh tiến vào, “Nhị sư huynh, sao huynh lại tới đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Phục Tử Lâm biết hai người đang âm mưu một việc bí mật, hơn nữa lúc trước khi bế quan Du Tiểu Mặc đã nói với họ nếu không có gì quan trọng thì không nên quấy rầy, biết vậy mà giờ lại tới chứng tỏ đã có chuyện lớn rồi.
Phục Tử Lâm đi thẳng vào vấn đề.
Đúng là việc lớn, hơn nữa còn là thời khắc mấu chốt liên quan tới sự biến đổi về thế cục ở Đông Châu. Để ép Lăng Tiêu ra mặt, Phương Dương dẫn theo Hắc Tri Chu và cường giả của bộ lạc Cổ Mã tấn công bộ lạc Thủy Tây, đây là trận chiến có quy mô lớn nhất kể từ khi ba bộ lạc bắt đầu chiến tranh cho tới giờ.
Cũng may Mặc Sĩ Tây Nguyên đã sớm chuẩn bị, phía bộ lạc Vạn Sa cũng phái không ít cường giả tới, họ không lo bộ lạc Cổ Mã sẽ tấn công Vạn Sa.
Sở dĩ Cổ Mã luôn luôn nhằm vào Thủy Tây mà không phải Vạn Sa chủ yếu là vì địa hình, trong ba bộ lạc lớn của Đông Châu, Thủy Tây nằm giữa Cổ Mã và Vạn Sa, nếu muốn thôn tính được Vạn Sa, trừ khi vượt qua được Thủy Tây, nhưng hiển nhiên là không thể nào.
Ban đầu chỉ cần Thủy Tây và Vạn Sa liên minh cũng khó khăn lắm mới giữ được thế bất phân thắng bại với Cổ Mã và Hắc Tri Chu, nhưng mục đích của đám người này là ép Lăng Tiêu ra mặt, vì vậy Tổ Mã liền ra trận.
Với tư cách là thánh nữ tiền nhiệm của bộ lạc Cổ Mã, thực lực của Tổ Mã không có gì để nghi ngờ, ngay tới Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng phải kiêng dè vài phần, ván cờ đang cân đối đã bị nàng phá vỡ, sau đó, Tổ Mã chỉ mặt gọi tên muốn gặp Lăng Tiêu, nếu không sẽ khiến bộ lạc Thủy Tây thành đất bằng.
Mặc Sĩ Tây Nguyên tức tới nỗi sầm mặt, hiện tại tình thế rất bất lợi cho họ, nếu đánh tiếp, Thủy Tây và Vạn Sa sẽ tử thương thảm trọng, cuối cùng đành phải phái Phục Tử Lâm tới tìm Lăng Tiêu.
“Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.” Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia sáng, có vẻ đã sớm đoán được tình huống này, y nói với Du Tiểu Mặc: “Em cứ ở lại đây, ta đi ra ngoài kia gặp ả.”
Thực ra Du Tiểu Mặc cũng muốn đi xem sao, nhưng đã đến điểm mấu chốt, chỉ cần cố gắng một chút là đào được rồi, đành phải đồng ý ở lại.
Sau đó, Lăng Tiêu đi cùng Phục Tử Lâm.
Du Tiểu Mặc dặn Tiểu Binh canh giữ kết giới, sau đó dắt theo Thôn Kim thú tiếp tục đào, mặc dù hắn không thể đào từng khối từng khối lớn như Lăng Tiêu, nhưng qua hai ngày cũng đã nắm giữ được không ít kỹ xảo, tiến bộ vượt bậc, thấy Thôn Kim thú thỉnh thoảng lại phát ra tiếng càu nhàu.
“Ngươi chăm chỉ đào cho ta, bây giờ là cơ hội tốt đấy, người của bộ lạc Thủy Tây đã ra ngoài ứng chiến, hiện tại không có mấy ai trong bộ lạc, chúng ta tranh thủ thời gian đào thật nhanh, cố gắng xong trước khi trận chiến kết thúc.” Du Tiểu Mặc vừa đào, vừa nói với Thôn Kim thú.
Hai cái móng vuốt nhỏ của Thôn Kim thú đào rất nhanh, bùn đất văng tung tóe, dính cả vào quần áo của Du Tiểu Mặc, có điều Du Tiểu Mặc không so đo với nó, đào đất vốn là một công việc dễ lấm bẩn, hắn đâu có bản lĩnh giữ sạch sẽ từ đầu tới cuối như Lăng Tiêu, cùng lắm thì xong việc thay bộ đồ khác là được.
Một người một thú đào rất nhanh, không bao lâu đã đi thêm vài mét.
Cùng lúc đó, Lăng Tiêu đi theo Phục Tử Lâm tới chiến trường, bầu không khí ở nơi này rất căng thẳng, ai nấy đều giương cung bạt kiếm, liếc mắt cũng có thể thấy tia lửa xẹt qua, hai bên chỉ hận không thể xé nát đối phương.
“Lăng huynh, chỉ sợ tiếp theo phải làm phiền ngươi rồi.” Mặc Sĩ Tây Nguyên vội vàng đi tới, mặc dù Lăng Tiêu nhỏ hơn lão rất nhiều, nhưng người nào mạnh người ấy có quyền lên tiếng, cho nên bọn họ coi như ngang hàng, hơn nữa cho dù Tổ Mã không lên tiếng, lão cũng đang định mời Lăng Tiêu ra tay.
Đi theo Mặc Sĩ Tây Nguyên còn có tù trưởng của Vạn Sa – Vạn Thông, Vạn Thông là người ít nói, dưới sự lãnh đạo của ông, mặc dù Vạn Sa không xuất sắc, nhưng cũng rất vững vàng yên ổn, tình huống còn tốt hơn bộ lạc Thủy Tây một chút, thấy Lăng Tiêu cũng chỉ khẽ gật đầu với y.
Lăng Tiêu nhìn trận địa của đối phương, ánh mắt rơi vào nữ tử áo trắng đứng đầu, tà váy tung bay, lạnh lùng thánh khiết, thực lực còn cao hơn cả Mạc Mã.
Ánh mắt Tổ Mã cũng tập trung vào y, thời điểm Lăng Tiêu đến, ánh mắt lạnh lùng của nàng chạm thẳng vào tầm nhìn của y, trong không khí đột nhiên dâng lên cảm giác áp lực, giữ vững được một lát, Tổ Mã nhíu mày thật nhẹ.
“Đúng là rất mạnh, khó trách chủ nhân vẫn coi hắn như đối thủ.” Tổ Mã nhếch môi, nét mặt đạm mạc.
Lúc này, Nhan Huy đứng sau nàng không xa chợt bước tới, khẽ nói: “Tổ Mã đại nhân, ngài phải cẩn thận, thực lực của người nam nhân tên Lăng Tiêu này không thể phán đoán chỉ bằng lời đồn đâu.”
Tổ Mã liếc nhìn hắn, “Ừm, đợi chuyện ở Đông Châu chấm dứt, ngươi cũng quay về Tây Cảnh đi.”
Nhan Huy vui vẻ, “Đa tạ Tổ Mã đại nhân.”
Tô Lãng nghe đối thoại của họ khó chịu cắn chặt môi dưới, từ sau khi bị Nhan Huy đả kích nặng nề, gã vẫn luôn điều tra chuyện của Du Tiểu Mặc, kết quả đúng như Nhan Huy nói, trước hai mươi lăm tuổi, Du Tiểu Mặc đã là đan sư thải cấp tam phẩm, Tô Lãng càng bị đả kích hơn.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong Hắc Tri Chu, cái Tổ Mã có không chỉ là tự tin mà còn là thực lực, vì vậy nàng vẫn rất tò mò về Lăng Tiêu, muốn gặp nam nhân được Lân Thiếu Dật công nhận này, nếu y không đánh lại được nàng, vậy thì y cũng chẳng hơn gì.
Đại lục Thông Thiên không chỉ nhìn người bằng thực lực, tuổi cũng là một nhân tố quan trọng, còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, cho dù có thực lực thì sức chiến đấu cũng giảm bớt nhiều.
Mặc dù Lăng Tiêu đã hơn một vạn tuổi, nhưng trong mắt những người càng già càng lão luyện như Tổ Mã, y vẫn còn thiếu xót nhiều, Thông Thiên Đế bị thua tới nỗi phải lẩn trốn cũng là vì khinh địch, với sự thông minh tài trí của Tổ Mã, sao nàng có thể không biết.
“Nếu đã muốn đánh, vậy thì xuất chiêu đi.”
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên đi tới, bóng dáng như ngọc rất đột ngột, ánh mắt thản nhiên rơi vào người Tổ Mã, giọng điệu có vẻ tùy ý, giống như đang làm việc gì đó rất qua loa, hoàn toàn không tìm được sự căng thẳng khi chiến đấu, càng giống một vị khách chỉ ra mặt một thoáng hơn.
Hàng mày thanh tú của Tổ Mã hơi nhíu lại, lộ ra vẻ khó chịu, hiển nhiên là không thích thái độ của Lăng Tiêu, ấn tượng đối với y cũng xuống dốc không phanh.
Cường giả của Hắc Tri Chu đều đồng loạt cảm thấy bất mãn với giọng điệu của y, như thể người này rất xem thường họ.
Nếu là lúc trước, chắc có không ít người muốn mắng Lăng Tiêu cuồng vọng, nhưng sau khi trận chiến ở Thông Thiên Điện xảy ra, cái tên Lăng Tiêu đã thực sự tỏa sáng khắp đại lục Thông Thiên, không còn ai dám coi y là nhân vật tầm thường nữa.
“Các hạ có vẻ vô cùng tự tin vào bản thân, Tổ Mã rất chờ mong.”
Tổ Mã bước lên phía trước hai bước, hai tay đặt trước ngực, khoảng trời rộng lớn làm nổi bật cả người áo trắng thanh khiết như hoa sen, ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu lóe lên vài tia lạnh lẽo.
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi cong cong, nụ cười có vẻ nhạo báng, “Thế thì bớt sàm ngôn đi, tốc chiến tốc thắng, ta bận lắm, không rảnh đối phó với loại nữ nhân như ngươi.”
Trong mắt Tổ Mã dâng lên sát ý ngùn ngụt.
Thù vừa kéo đã tới! Đăng bởi: admin
Hai ngày trôi qua, Du Tiểu Mặc cũng không biết họ đã đào được bao nhiêu mét, chỉ biết mỗi giây hắn đều giơ xẻng lên cắm vào đất đào không ngừng nghỉ như một cỗ máy, sau đó lại chuyển đất tới không gian.
Trong hai ngày này, thỉnh thoảng hắn cũng vào trong không gian xem xét, phát hiện đống đất kia đã cao như một tòa núi nhỏ rồi, mặc dù đào đất là một việc rất khô khan, nhưng quen tay hay việc, hơn nữa bên cạnh cũng có người làm cùng, hắn chưa từng thấy chán.
“Lăng Tiêu, còn bao lâu nữa?” Du Tiểu Mặc đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn Lăng Tiêu vẫn còn mải miết đào địa đạo.
Bóng dáng cao lớn đứng trong không gian thu hẹp có cảm giác bí bách không duỗi nổi chân tay, ánh dạ minh châu chiếu sang một bên mặt của y, phác họa nên đường nét hoàn mỹ, tóc đen dán vào má khẽ đung đua theo từng động tác của y, rõ ràng đây là một công việc rất vất vả, vậy mà y lại cứ thế khiến cho hắn có cảm giác “lúc nam nhân đang chăm chú làm việc là lúc có mị lực nhất” ấy.
Động tác của Lăng Tiêu rất nhanh, y không dùng xẻng để đào, hay là nên nói cái xẻng kia đã tan nát trong tay y ngay một canh giờ đầu tiên, mặc dù không có công cụ đào khá phí linh lực, nhưng đối với bọn họ đây không phải là vấn đề.
Có điều bởi vì liên tục sử dụng linh lực, tốc độ xói mòn nhanh hơn trước kia rất nhiều, Du Tiểu Mặc liên tục đưa linh thủy cho y, đây đã là lọ thứ ba.
Thấy hắn hỏi, động tác liên tiếp của Lăng Tiêu dừng lại, quay người thấy hắn đang ngồi ì trên mặt đất, liền nói: “Nhanh hơn dự tính, chỉ còn một phần ba nữa thôi.”
Du Tiểu Mặc ngượng ngùng đứng lên, thực ra tiến độ bây giờ có ba phần tư là công của Lăng Tiêu, hắn chưa bao giờ đào đất nên cứ có cảm giác không quen tay cho lắm, vì vậy hai ngày qua không đào được bao nhiêu.
“Thế anh đã xác định được vị trí của Linh Nhãn cực phẩm chưa?” Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh y hỏi. Mặc dù đã biết chắc Linh Nhãn cực phẩm nằm bên dưới từ đường, nhưng vị trí cụ thể vẫn là một ẩn số, cho nên thời điểm đào Lăng Tiêu cần phải đích thân xác nhận.
“Cũng xấp xỉ rồi, là hướng đông nam…” Lăng Tiêu vừa nói, vừa dùng tay minh họa cho hắn xem, khoảng cách càng gần, y càng cảm nhận rõ hơn.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ít nhất cũng không cần hoang mang vì không có mục tiêu chính xác như hai ngày trước.
Đúng lúc này, Tiểu Binh trông coi kết giới đột nhiên bay vào.
Lăng Tiêu phát hiện ra đầu tiên, nếu như không có việc gì Tiểu Binh sẽ không bay tới đây, trừ phi đã có người đến.
Quả nhiên, đợi bọn họ trở lại hang động xem xét, Phục Tử Lâm đã đứng bên ngoài kết giới.
Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, lập tức để nhị sư huynh tiến vào, “Nhị sư huynh, sao huynh lại tới đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Phục Tử Lâm biết hai người đang âm mưu một việc bí mật, hơn nữa lúc trước khi bế quan Du Tiểu Mặc đã nói với họ nếu không có gì quan trọng thì không nên quấy rầy, biết vậy mà giờ lại tới chứng tỏ đã có chuyện lớn rồi.
Phục Tử Lâm đi thẳng vào vấn đề.
Đúng là việc lớn, hơn nữa còn là thời khắc mấu chốt liên quan tới sự biến đổi về thế cục ở Đông Châu. Để ép Lăng Tiêu ra mặt, Phương Dương dẫn theo Hắc Tri Chu và cường giả của bộ lạc Cổ Mã tấn công bộ lạc Thủy Tây, đây là trận chiến có quy mô lớn nhất kể từ khi ba bộ lạc bắt đầu chiến tranh cho tới giờ.
Cũng may Mặc Sĩ Tây Nguyên đã sớm chuẩn bị, phía bộ lạc Vạn Sa cũng phái không ít cường giả tới, họ không lo bộ lạc Cổ Mã sẽ tấn công Vạn Sa.
Sở dĩ Cổ Mã luôn luôn nhằm vào Thủy Tây mà không phải Vạn Sa chủ yếu là vì địa hình, trong ba bộ lạc lớn của Đông Châu, Thủy Tây nằm giữa Cổ Mã và Vạn Sa, nếu muốn thôn tính được Vạn Sa, trừ khi vượt qua được Thủy Tây, nhưng hiển nhiên là không thể nào.
Ban đầu chỉ cần Thủy Tây và Vạn Sa liên minh cũng khó khăn lắm mới giữ được thế bất phân thắng bại với Cổ Mã và Hắc Tri Chu, nhưng mục đích của đám người này là ép Lăng Tiêu ra mặt, vì vậy Tổ Mã liền ra trận.
Với tư cách là thánh nữ tiền nhiệm của bộ lạc Cổ Mã, thực lực của Tổ Mã không có gì để nghi ngờ, ngay tới Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng phải kiêng dè vài phần, ván cờ đang cân đối đã bị nàng phá vỡ, sau đó, Tổ Mã chỉ mặt gọi tên muốn gặp Lăng Tiêu, nếu không sẽ khiến bộ lạc Thủy Tây thành đất bằng.
Mặc Sĩ Tây Nguyên tức tới nỗi sầm mặt, hiện tại tình thế rất bất lợi cho họ, nếu đánh tiếp, Thủy Tây và Vạn Sa sẽ tử thương thảm trọng, cuối cùng đành phải phái Phục Tử Lâm tới tìm Lăng Tiêu.
“Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.” Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia sáng, có vẻ đã sớm đoán được tình huống này, y nói với Du Tiểu Mặc: “Em cứ ở lại đây, ta đi ra ngoài kia gặp ả.”
Thực ra Du Tiểu Mặc cũng muốn đi xem sao, nhưng đã đến điểm mấu chốt, chỉ cần cố gắng một chút là đào được rồi, đành phải đồng ý ở lại.
Sau đó, Lăng Tiêu đi cùng Phục Tử Lâm.
Du Tiểu Mặc dặn Tiểu Binh canh giữ kết giới, sau đó dắt theo Thôn Kim thú tiếp tục đào, mặc dù hắn không thể đào từng khối từng khối lớn như Lăng Tiêu, nhưng qua hai ngày cũng đã nắm giữ được không ít kỹ xảo, tiến bộ vượt bậc, thấy Thôn Kim thú thỉnh thoảng lại phát ra tiếng càu nhàu.
“Ngươi chăm chỉ đào cho ta, bây giờ là cơ hội tốt đấy, người của bộ lạc Thủy Tây đã ra ngoài ứng chiến, hiện tại không có mấy ai trong bộ lạc, chúng ta tranh thủ thời gian đào thật nhanh, cố gắng xong trước khi trận chiến kết thúc.” Du Tiểu Mặc vừa đào, vừa nói với Thôn Kim thú.
Hai cái móng vuốt nhỏ của Thôn Kim thú đào rất nhanh, bùn đất văng tung tóe, dính cả vào quần áo của Du Tiểu Mặc, có điều Du Tiểu Mặc không so đo với nó, đào đất vốn là một công việc dễ lấm bẩn, hắn đâu có bản lĩnh giữ sạch sẽ từ đầu tới cuối như Lăng Tiêu, cùng lắm thì xong việc thay bộ đồ khác là được.
Một người một thú đào rất nhanh, không bao lâu đã đi thêm vài mét.
Cùng lúc đó, Lăng Tiêu đi theo Phục Tử Lâm tới chiến trường, bầu không khí ở nơi này rất căng thẳng, ai nấy đều giương cung bạt kiếm, liếc mắt cũng có thể thấy tia lửa xẹt qua, hai bên chỉ hận không thể xé nát đối phương.
“Lăng huynh, chỉ sợ tiếp theo phải làm phiền ngươi rồi.” Mặc Sĩ Tây Nguyên vội vàng đi tới, mặc dù Lăng Tiêu nhỏ hơn lão rất nhiều, nhưng người nào mạnh người ấy có quyền lên tiếng, cho nên bọn họ coi như ngang hàng, hơn nữa cho dù Tổ Mã không lên tiếng, lão cũng đang định mời Lăng Tiêu ra tay.
Đi theo Mặc Sĩ Tây Nguyên còn có tù trưởng của Vạn Sa – Vạn Thông, Vạn Thông là người ít nói, dưới sự lãnh đạo của ông, mặc dù Vạn Sa không xuất sắc, nhưng cũng rất vững vàng yên ổn, tình huống còn tốt hơn bộ lạc Thủy Tây một chút, thấy Lăng Tiêu cũng chỉ khẽ gật đầu với y.
Lăng Tiêu nhìn trận địa của đối phương, ánh mắt rơi vào nữ tử áo trắng đứng đầu, tà váy tung bay, lạnh lùng thánh khiết, thực lực còn cao hơn cả Mạc Mã.
Ánh mắt Tổ Mã cũng tập trung vào y, thời điểm Lăng Tiêu đến, ánh mắt lạnh lùng của nàng chạm thẳng vào tầm nhìn của y, trong không khí đột nhiên dâng lên cảm giác áp lực, giữ vững được một lát, Tổ Mã nhíu mày thật nhẹ.
“Đúng là rất mạnh, khó trách chủ nhân vẫn coi hắn như đối thủ.” Tổ Mã nhếch môi, nét mặt đạm mạc.
Lúc này, Nhan Huy đứng sau nàng không xa chợt bước tới, khẽ nói: “Tổ Mã đại nhân, ngài phải cẩn thận, thực lực của người nam nhân tên Lăng Tiêu này không thể phán đoán chỉ bằng lời đồn đâu.”
Tổ Mã liếc nhìn hắn, “Ừm, đợi chuyện ở Đông Châu chấm dứt, ngươi cũng quay về Tây Cảnh đi.”
Nhan Huy vui vẻ, “Đa tạ Tổ Mã đại nhân.”
Tô Lãng nghe đối thoại của họ khó chịu cắn chặt môi dưới, từ sau khi bị Nhan Huy đả kích nặng nề, gã vẫn luôn điều tra chuyện của Du Tiểu Mặc, kết quả đúng như Nhan Huy nói, trước hai mươi lăm tuổi, Du Tiểu Mặc đã là đan sư thải cấp tam phẩm, Tô Lãng càng bị đả kích hơn.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong Hắc Tri Chu, cái Tổ Mã có không chỉ là tự tin mà còn là thực lực, vì vậy nàng vẫn rất tò mò về Lăng Tiêu, muốn gặp nam nhân được Lân Thiếu Dật công nhận này, nếu y không đánh lại được nàng, vậy thì y cũng chẳng hơn gì.
Đại lục Thông Thiên không chỉ nhìn người bằng thực lực, tuổi cũng là một nhân tố quan trọng, còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, cho dù có thực lực thì sức chiến đấu cũng giảm bớt nhiều.
Mặc dù Lăng Tiêu đã hơn một vạn tuổi, nhưng trong mắt những người càng già càng lão luyện như Tổ Mã, y vẫn còn thiếu xót nhiều, Thông Thiên Đế bị thua tới nỗi phải lẩn trốn cũng là vì khinh địch, với sự thông minh tài trí của Tổ Mã, sao nàng có thể không biết.
“Nếu đã muốn đánh, vậy thì xuất chiêu đi.”
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên đi tới, bóng dáng như ngọc rất đột ngột, ánh mắt thản nhiên rơi vào người Tổ Mã, giọng điệu có vẻ tùy ý, giống như đang làm việc gì đó rất qua loa, hoàn toàn không tìm được sự căng thẳng khi chiến đấu, càng giống một vị khách chỉ ra mặt một thoáng hơn.
Hàng mày thanh tú của Tổ Mã hơi nhíu lại, lộ ra vẻ khó chịu, hiển nhiên là không thích thái độ của Lăng Tiêu, ấn tượng đối với y cũng xuống dốc không phanh.
Cường giả của Hắc Tri Chu đều đồng loạt cảm thấy bất mãn với giọng điệu của y, như thể người này rất xem thường họ.
Nếu là lúc trước, chắc có không ít người muốn mắng Lăng Tiêu cuồng vọng, nhưng sau khi trận chiến ở Thông Thiên Điện xảy ra, cái tên Lăng Tiêu đã thực sự tỏa sáng khắp đại lục Thông Thiên, không còn ai dám coi y là nhân vật tầm thường nữa.
“Các hạ có vẻ vô cùng tự tin vào bản thân, Tổ Mã rất chờ mong.”
Tổ Mã bước lên phía trước hai bước, hai tay đặt trước ngực, khoảng trời rộng lớn làm nổi bật cả người áo trắng thanh khiết như hoa sen, ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu lóe lên vài tia lạnh lẽo.
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi cong cong, nụ cười có vẻ nhạo báng, “Thế thì bớt sàm ngôn đi, tốc chiến tốc thắng, ta bận lắm, không rảnh đối phó với loại nữ nhân như ngươi.”
Trong mắt Tổ Mã dâng lên sát ý ngùn ngụt.
Thù vừa kéo đã tới! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.