Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 657: Sụp Đổ
Doãn Gia
26/02/2017
CHƯƠNG 656: SỤP ĐỔ
Chấn động sâu trong lòng đất không ảnh hưởng tới từ đường phía trên, bởi vì cùng lúc ấy, từ đường của bộ lạc Thủy Tây đã bị gã áo đen xông vào phá hủy rồi.
Các trưởng lão trông coi từ đường phát hiện có tới hai kẻ áo đen, ban đầu cứ tưởng là đồng bọn, nhưng không, từ đường bị gã áo đen xuất hiện phía sau phá hủy, tòa nhà uy nghiêm đã sụp đổ hơn nửa trong ánh mắt khiếp sợ của tộc nhân.
Nơi thờ cúng mấy vạn năm, nơi để tưởng niệm các vị tổ tông của bộ lạc Thủy Tây, toàn bộ nằm dưới lớp mái ngói vỡ vụn.
Các trưởng lão phẫn nộ đến cực điểm, mắt thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng đành phải phái người đi báo cho Mặc Sĩ Tây Nguyên.
Thực lực của hai gã áo đen rất mạnh, người của bộ lạc Thủy Tây cũng phát hiện hình như cả hai kẻ này đều có tu vi Thánh cảnh, mặc dù khoảng một hai sao, nhưng cường giả có thực lực trong bộ lạc đều ra ngoài ứng chiến, người ở lại đều chỉ là Đế cảnh và Thần cảnh, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.
Sau khi phá hủy từ đường, gã áo đen vẫn chưa dừng tay, bởi vì mục tiêu của chúng là Linh Nhãn cực phẩm bên dưới từ đường, trải qua vài đêm thăm dò, bọn chúng đã chắc chắn.
Ngay thời điểm cả bộ lạc rối ren, tất cả mọi người bận bịu đi tìm hai gã áo đen nọ, đã có kẻ thứ ba lặng lẽ lẻn vào bộ lạc, mục tiêu của kẻ này là ngọn núi phía sau bộ lạc, cũng là nơi Ngũ Phúc Linh Nhãn hạ phẩm đang nằm.
Có bản đồ gian tế tuồn cho, kẻ này nhanh chóng tìm được lối vào Ngũ Phúc Linh Nhãn, thủ vệ rời đi dễ dàng tạo thời cơ cho gã, đợi khi gã nhẹ nhàng xuyên qua mê cung trong mật đạo, cũng bị kết giới của Lăng Tiêu cản lại.
“Quả nhiên là có kết giới, may mà ta đã sớm chuẩn bị…”
Trong bóng tối, ánh mắt người nọ lóe lên từng tia đắc ý và âm hiểm, như thể nhất định phải đoạt được thứ bên trong.
Cùng lúc ấy, Du Tiểu Mặc đã đi vào trong động băng, lớp băng đã bị hắn đánh vỡ lại kết lại thàng một lớp băng mới, toàn bộ thế giới băng tiếp tục biến thành một không gian bị kịt kín.
Du Tiểu Mặc bị linh khí ôn hòa mà Linh Nhãn cực phẩm tản ra làm buồn ngủ dễ sợ, khiến hắn có cảm giác muốn ngồi xuống để tu luyện, nhưng Du Tiểu Mặc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn dùng sức tát mình thật mạnh, không ngờ linh khí ngũ sắc lại tạo cảm giác thư thái như vậy, nếu bị nó dụ dỗ mà ngủ mất là khổng ổn rồi.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bước tới trước Ngũ Phúc Linh Nhãn.
Linh Nhãn có diện tích khoảng một mét, hắn còn tưởng Linh Nhãn cực phẩm phải lớn hơn Linh Nhãn hạ phẩm chứ, không ngờ lại nhỏ như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì công việc dễ dàng hơn nhiều rồi.
Du Tiểu Mặc dò xét xung quanh và chiều sâu của Linh Nhãn, sâu không đến hai mét, phía cuối Linh Nhãn không kết nối với thứ gì, như vậy muốn bỏ nó vào không gian cũng được, nghĩ là làm, hắn lấy ra một cái xẻng sắt, nhưng khi hắn vừa thử chọc xẻng vào lớp băng, xẻng sắt đã… hỏng…
Du Tiểu Mặc câm nín nhìn cái xẻng chỉ còn lại cán, phiền muộn vỗ vỗ đầu, trước kia hắn dùng một quyền đập tan lớp băng, còn tưởng băng ở đây rất giòn rất yếu chứ, ai ngờ càng gần Linh Nhãn, băng càng cứng rắn hơn.
Đúng lúc này, Thôn Kim thú nhảy lên đỉnh đầu hắn, há miệng nhổ ra một khối kim loại, khối kim loại “loảng xoảng loảng xoảng” rơi xuống bên chân Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc giật mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là một khối kim loại có hình dạng giống xẻng sắt như đúc, khế ước với Thôn Kim thú lâu như vậy, đây là lần đầu hắn phát hiện tên nhóc này không chỉ biết ăn kim loại, mà còn có thể nhổ ra kim loại, đã thế còn rất đúng lúc đúng chỗ.
Kim loại màu vàng là thứ kim loại cứng nhất bọn họ gặp ở cuối địa đạo, Du Tiểu Mặc nhổ miếng sắt đã méo ra, lắp khối kim loại này vào, thử cắm nó xuống lớp băng, thực sự có hiệu quả.
Du Tiểu Mặc lập tức vận chuyển sức mạnh linh hồn tới cực hạn, không đến mười lăm phút, hắn đã đào được một cái rãnh sâu và rộng cỡ hai mét, vì có thể lấy được cả khối Linh Nhãn, hắn đành phải dùng phương pháp ngốc nhất nhưng thực dụng nhất này.
Mặc dù khá tốn thời gian, nhưng hiệu quả không tệ.
Đào bới suốt vài ngày, kỹ thuật đào của Du Tiểu Mặc đã cực kỳ nhuần nhuyễn, một tiếng sau, hắn đã đào rỗng bên dưới Linh Nhãn, bốn bên chỉ còn lại một bên nữa, nếu đào xong bên này, Linh Nhãn sẽ bị nghiêng, nhỡ rơi vỡ vụn thì đúng là thất bại trong gang tấc.
Du Tiểu Mặc xoắn xuýt thật lâu, đột nhiên nhìn về phía hai con tiểu yêu thú.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh chợt lạnh run.
Mười phút sau.
Du Tiểu Mặc thận trọng đào lớp băng cuối cùng, chỉ cần rời khỏi lớp băng này, Linh Nhãn sẽ hoàn toàn mất chỗ dựa, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn phải nói với hai con tiểu yêu thú phía dưới: “Các ngươi cẩn thận một chút, nhất định phải cố gắng chịu đựng đó.
Mặt hai đứa đã đỏ bừng, trên đầu là Linh Nhãn cực phẩm đang đè xuống, Du Tiểu Mặc coi chúng thành cột đỡ Linh Nhãn rồi.
Nói xong, hắn xoa tay, giơ xẻng lên chuẩn bị ra tay.
“ẦM!!!”
Chấn động bất ngờ khiến một người hai thú giật bắn, thế giới băng đung đưa kịch liệt, kèm theo đó là tiếng “răng rắc”. Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy đằng sau lớp băng lúc nãy bọn hắn đi vào đã xuất hiện một bóng người mơ hồ, đối phương đang dùng lực nện vỡ lớp băng.
Du Tiểu Mặc quá sợ hãi, chẳng phải bên ngoài có kết giới sao? Nếu có người chạm vào kết giới, sao hắn lại không biết?
Đúng lúc này, một tiếng ‘rắc’ rất nhỏ vang lên, rõ ràng là truyền tới từ phía chân hắn, Du Tiểu Mặc biến sắc, không đợi hắn kịp làm gì, khe hở đã lan ra nhanh chóng.
Giờ khắc này, Du Tiểu Mặc cũng không kịp may mắn vì mình có dự kiến trước, sớm bảo Thôn Kim thú và Tiểu Binh xuống dưới đỡ Linh Nhãn, nếu không thì chắc Linh Nhãn cực phẩm sẽ ra đi như vậy, mà chẳng biết lúc đó nó còn được gọi là Linh Nhãn cực phẩm không nữa.
Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Du Tiểu Mặc lập tức chuyển Linh Nhãn vào không gian.
Cùng lúc đó, người phía ngoài đã phá vỡ lớp băng để xông vào, không phải là một trong hai kẻ áo đen, mà là một gã nam tử mặc áo tím, khuôn mặt tà khí, con mắt màu đen lóe lên sự thô bạo, hung tợn nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm.
Người này, không quen!
Du Tiểu Mặc nhanh chóng đưa ra kết luận, đồng thời khẳng định đây tuyệt đối không phải là người của bộ lạc Thủy Tây, rốt cuộc thì tên này tìm tới đây bằng cách nào?
Du Tiểu Mặc chợt dấy lên ý nghĩ giết người diệt khẩu, nếu kẻ kia nói chuyện bọn hắn đào địa đạo ra ngoài, rất có thể Mặc Sĩ Tây Nguyên sẽ trở mặt, tuy đối với bọn hắn, đắc tội thêm một bộ lạc Thủy Tây nữa cũng chẳng sao, nhưng đại sư huynh và nhị sư huynh vẫn còn ở nơi này, Mặc Sĩ Tây Nguyên đã biết quan hệ giữa bọn họ, ai có thể đảm bảo lão không nảy ra suy nghĩ xấu xa gì.
Lúc nam tử áo tím phá vỡ lớp băng cũng là lúc gã thấy Du Tiểu Mặc lấy mất Linh Nhãn cực phẩm, sắc mặt trở nên âm u, giọng nói như băng vỡ vụn, “Lấy Linh Nhãn ra đây!”
Du Tiểu Mặc gọi Thôn Kim thú và Tiểu Binh lên bả vai mình, Thôn Kim thú rất ngoan ngoãn nhảy lên, còn Tiểu Binh lại là lần đầu không nghe lời hắn, ngược lại còn nhe răng trợn mắt nhìn thứ đậu trên vai nam tử.
Nhìn theo tầm mắt nó, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao gã có thể phá vỡ kết giới của Lăng Tiêu.
Hóa ra đối phương cũng có một con Kim Sí trùng, tuy đẳng cấp không cao như tiểu binh, nhưng bản lĩnh phá kết giới của Kim Sí trùng là trời sinh mà có.
“Ta nhắc lại lần cuối, lấy Linh Nhãn ra đây!” Sắc mặt nam tử áo tím cực kỳ u ám, cặp mắt như rắn độc nhìn Du Tiểu Mặc, nếu ánh mắt có thể công kích, đại khái Du Tiểu Mặc đã bị gã đâm thủng thật nhiều lần.
Du Tiểu Mặc bật cười, “Ngu ghê, ngươi cảm thấy ta sẽ làm vậy sao?”
Nam tử áo tím này chính là Phương Dương, sau khi Tổ Mã ra trận, gã cũng bảo người ta giả dạng mình, sau đó lặng lẽ lẻn vào nơi này.
Không ngờ suy đoán của chúng lại thành sự thật, quả nhiên Lăng Tiêu phát hiện Linh Nhãn cực phẩm nằm dưới từ đường, còn lợi dụng quan hệ hợp tác với bộ lạc Thủy Tây để đào địa đạo, nhưng đáng tiếc gã vẫn tới chậm một bước, lúc này chỉ có thể ép Du Tiểu Mặc giao Linh Nhãn ra.
“Đợi ta giết ngươi, ngươi sẽ biết rõ mình có nên làm hay không!” Sắc mặt Phương Dương cực kỳ dữ tợn, khí thế quanh thân đột nhiên bùng nổ, uy áp manh mẽ thoáng chốc đã đánh thẳng vào chín diện Du Tiểu Mặc.
Cơ mà sao Du Tiểu Mặc lại phải sợ gã chứ, nếu là trước khi hắn lên cấp, có lẽ hắn sẽ kiêng kị người này đôi chút, nhưng phải nói là Phương Dương quá xui xẻo, vậy mà lại xuất hiện sau khi hắn lên cấp, có linh khí từ Linh Nhãn cực phẩm thẩm thấu suốt nãy giờ, cảnh giới của hắn đã được củng cố kha khá rồi, nếu đánh nhau chưa chắc hắn sẽ thua.
Uy áp của đan sư ngũ phẩm tuôn trào ra khỏi cơ thể Du Tiểu Mặc, đánh về phía Phương Dương như mãnh hổ gầm thét, một luồng khí mạnh mẽ tán ra từ nơi hai dòng uy áp va chạm, khuếch tán khắp xung quanh rồi đập vào lớp băng. Toàn bộ thế giới băng lại bắt đầu lung lay kịch liệt, lần này không còn may mắn như trước.
Âm thanh răng rắc không ngừng truyền tới, lan tràn khắp nơi với tốc độ chóng mắt, nơi này sắp sụp đổ rồi…
Phương Dương biến sắc, vội vã lao ra ngoài.
Du Tiểu Mặc cũng tranh thủ thời gian lao ra, hắn không muốn bị chôn vùi trong lòng đất, cũng không vào không gian được, nếu sụp đổ, hắn vẫn bị chôn ở nơi này, hơn nữa vị trí hiện tại của hắn là một nơi rất sâu trong lòng đất, một khi bị vùi, tỷ lệ chạy thoát cực kỳ thấp.
Phương Dương cũng nghĩ thế, cho nên mới phải vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Ngay thời điểm Du Tiểu Mặc chạy ra khỏi lớp băng, sau lưng vang lên âm thanh sụp đổ ầm ầm, không chỉ có vậy, địa đạo không chịu nổi ảnh hưởng, nhanh chóng sụp xuống… Đăng bởi: admin
Chấn động sâu trong lòng đất không ảnh hưởng tới từ đường phía trên, bởi vì cùng lúc ấy, từ đường của bộ lạc Thủy Tây đã bị gã áo đen xông vào phá hủy rồi.
Các trưởng lão trông coi từ đường phát hiện có tới hai kẻ áo đen, ban đầu cứ tưởng là đồng bọn, nhưng không, từ đường bị gã áo đen xuất hiện phía sau phá hủy, tòa nhà uy nghiêm đã sụp đổ hơn nửa trong ánh mắt khiếp sợ của tộc nhân.
Nơi thờ cúng mấy vạn năm, nơi để tưởng niệm các vị tổ tông của bộ lạc Thủy Tây, toàn bộ nằm dưới lớp mái ngói vỡ vụn.
Các trưởng lão phẫn nộ đến cực điểm, mắt thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng đành phải phái người đi báo cho Mặc Sĩ Tây Nguyên.
Thực lực của hai gã áo đen rất mạnh, người của bộ lạc Thủy Tây cũng phát hiện hình như cả hai kẻ này đều có tu vi Thánh cảnh, mặc dù khoảng một hai sao, nhưng cường giả có thực lực trong bộ lạc đều ra ngoài ứng chiến, người ở lại đều chỉ là Đế cảnh và Thần cảnh, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.
Sau khi phá hủy từ đường, gã áo đen vẫn chưa dừng tay, bởi vì mục tiêu của chúng là Linh Nhãn cực phẩm bên dưới từ đường, trải qua vài đêm thăm dò, bọn chúng đã chắc chắn.
Ngay thời điểm cả bộ lạc rối ren, tất cả mọi người bận bịu đi tìm hai gã áo đen nọ, đã có kẻ thứ ba lặng lẽ lẻn vào bộ lạc, mục tiêu của kẻ này là ngọn núi phía sau bộ lạc, cũng là nơi Ngũ Phúc Linh Nhãn hạ phẩm đang nằm.
Có bản đồ gian tế tuồn cho, kẻ này nhanh chóng tìm được lối vào Ngũ Phúc Linh Nhãn, thủ vệ rời đi dễ dàng tạo thời cơ cho gã, đợi khi gã nhẹ nhàng xuyên qua mê cung trong mật đạo, cũng bị kết giới của Lăng Tiêu cản lại.
“Quả nhiên là có kết giới, may mà ta đã sớm chuẩn bị…”
Trong bóng tối, ánh mắt người nọ lóe lên từng tia đắc ý và âm hiểm, như thể nhất định phải đoạt được thứ bên trong.
Cùng lúc ấy, Du Tiểu Mặc đã đi vào trong động băng, lớp băng đã bị hắn đánh vỡ lại kết lại thàng một lớp băng mới, toàn bộ thế giới băng tiếp tục biến thành một không gian bị kịt kín.
Du Tiểu Mặc bị linh khí ôn hòa mà Linh Nhãn cực phẩm tản ra làm buồn ngủ dễ sợ, khiến hắn có cảm giác muốn ngồi xuống để tu luyện, nhưng Du Tiểu Mặc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn dùng sức tát mình thật mạnh, không ngờ linh khí ngũ sắc lại tạo cảm giác thư thái như vậy, nếu bị nó dụ dỗ mà ngủ mất là khổng ổn rồi.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bước tới trước Ngũ Phúc Linh Nhãn.
Linh Nhãn có diện tích khoảng một mét, hắn còn tưởng Linh Nhãn cực phẩm phải lớn hơn Linh Nhãn hạ phẩm chứ, không ngờ lại nhỏ như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì công việc dễ dàng hơn nhiều rồi.
Du Tiểu Mặc dò xét xung quanh và chiều sâu của Linh Nhãn, sâu không đến hai mét, phía cuối Linh Nhãn không kết nối với thứ gì, như vậy muốn bỏ nó vào không gian cũng được, nghĩ là làm, hắn lấy ra một cái xẻng sắt, nhưng khi hắn vừa thử chọc xẻng vào lớp băng, xẻng sắt đã… hỏng…
Du Tiểu Mặc câm nín nhìn cái xẻng chỉ còn lại cán, phiền muộn vỗ vỗ đầu, trước kia hắn dùng một quyền đập tan lớp băng, còn tưởng băng ở đây rất giòn rất yếu chứ, ai ngờ càng gần Linh Nhãn, băng càng cứng rắn hơn.
Đúng lúc này, Thôn Kim thú nhảy lên đỉnh đầu hắn, há miệng nhổ ra một khối kim loại, khối kim loại “loảng xoảng loảng xoảng” rơi xuống bên chân Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc giật mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là một khối kim loại có hình dạng giống xẻng sắt như đúc, khế ước với Thôn Kim thú lâu như vậy, đây là lần đầu hắn phát hiện tên nhóc này không chỉ biết ăn kim loại, mà còn có thể nhổ ra kim loại, đã thế còn rất đúng lúc đúng chỗ.
Kim loại màu vàng là thứ kim loại cứng nhất bọn họ gặp ở cuối địa đạo, Du Tiểu Mặc nhổ miếng sắt đã méo ra, lắp khối kim loại này vào, thử cắm nó xuống lớp băng, thực sự có hiệu quả.
Du Tiểu Mặc lập tức vận chuyển sức mạnh linh hồn tới cực hạn, không đến mười lăm phút, hắn đã đào được một cái rãnh sâu và rộng cỡ hai mét, vì có thể lấy được cả khối Linh Nhãn, hắn đành phải dùng phương pháp ngốc nhất nhưng thực dụng nhất này.
Mặc dù khá tốn thời gian, nhưng hiệu quả không tệ.
Đào bới suốt vài ngày, kỹ thuật đào của Du Tiểu Mặc đã cực kỳ nhuần nhuyễn, một tiếng sau, hắn đã đào rỗng bên dưới Linh Nhãn, bốn bên chỉ còn lại một bên nữa, nếu đào xong bên này, Linh Nhãn sẽ bị nghiêng, nhỡ rơi vỡ vụn thì đúng là thất bại trong gang tấc.
Du Tiểu Mặc xoắn xuýt thật lâu, đột nhiên nhìn về phía hai con tiểu yêu thú.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh chợt lạnh run.
Mười phút sau.
Du Tiểu Mặc thận trọng đào lớp băng cuối cùng, chỉ cần rời khỏi lớp băng này, Linh Nhãn sẽ hoàn toàn mất chỗ dựa, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn phải nói với hai con tiểu yêu thú phía dưới: “Các ngươi cẩn thận một chút, nhất định phải cố gắng chịu đựng đó.
Mặt hai đứa đã đỏ bừng, trên đầu là Linh Nhãn cực phẩm đang đè xuống, Du Tiểu Mặc coi chúng thành cột đỡ Linh Nhãn rồi.
Nói xong, hắn xoa tay, giơ xẻng lên chuẩn bị ra tay.
“ẦM!!!”
Chấn động bất ngờ khiến một người hai thú giật bắn, thế giới băng đung đưa kịch liệt, kèm theo đó là tiếng “răng rắc”. Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy đằng sau lớp băng lúc nãy bọn hắn đi vào đã xuất hiện một bóng người mơ hồ, đối phương đang dùng lực nện vỡ lớp băng.
Du Tiểu Mặc quá sợ hãi, chẳng phải bên ngoài có kết giới sao? Nếu có người chạm vào kết giới, sao hắn lại không biết?
Đúng lúc này, một tiếng ‘rắc’ rất nhỏ vang lên, rõ ràng là truyền tới từ phía chân hắn, Du Tiểu Mặc biến sắc, không đợi hắn kịp làm gì, khe hở đã lan ra nhanh chóng.
Giờ khắc này, Du Tiểu Mặc cũng không kịp may mắn vì mình có dự kiến trước, sớm bảo Thôn Kim thú và Tiểu Binh xuống dưới đỡ Linh Nhãn, nếu không thì chắc Linh Nhãn cực phẩm sẽ ra đi như vậy, mà chẳng biết lúc đó nó còn được gọi là Linh Nhãn cực phẩm không nữa.
Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Du Tiểu Mặc lập tức chuyển Linh Nhãn vào không gian.
Cùng lúc đó, người phía ngoài đã phá vỡ lớp băng để xông vào, không phải là một trong hai kẻ áo đen, mà là một gã nam tử mặc áo tím, khuôn mặt tà khí, con mắt màu đen lóe lên sự thô bạo, hung tợn nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm.
Người này, không quen!
Du Tiểu Mặc nhanh chóng đưa ra kết luận, đồng thời khẳng định đây tuyệt đối không phải là người của bộ lạc Thủy Tây, rốt cuộc thì tên này tìm tới đây bằng cách nào?
Du Tiểu Mặc chợt dấy lên ý nghĩ giết người diệt khẩu, nếu kẻ kia nói chuyện bọn hắn đào địa đạo ra ngoài, rất có thể Mặc Sĩ Tây Nguyên sẽ trở mặt, tuy đối với bọn hắn, đắc tội thêm một bộ lạc Thủy Tây nữa cũng chẳng sao, nhưng đại sư huynh và nhị sư huynh vẫn còn ở nơi này, Mặc Sĩ Tây Nguyên đã biết quan hệ giữa bọn họ, ai có thể đảm bảo lão không nảy ra suy nghĩ xấu xa gì.
Lúc nam tử áo tím phá vỡ lớp băng cũng là lúc gã thấy Du Tiểu Mặc lấy mất Linh Nhãn cực phẩm, sắc mặt trở nên âm u, giọng nói như băng vỡ vụn, “Lấy Linh Nhãn ra đây!”
Du Tiểu Mặc gọi Thôn Kim thú và Tiểu Binh lên bả vai mình, Thôn Kim thú rất ngoan ngoãn nhảy lên, còn Tiểu Binh lại là lần đầu không nghe lời hắn, ngược lại còn nhe răng trợn mắt nhìn thứ đậu trên vai nam tử.
Nhìn theo tầm mắt nó, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao gã có thể phá vỡ kết giới của Lăng Tiêu.
Hóa ra đối phương cũng có một con Kim Sí trùng, tuy đẳng cấp không cao như tiểu binh, nhưng bản lĩnh phá kết giới của Kim Sí trùng là trời sinh mà có.
“Ta nhắc lại lần cuối, lấy Linh Nhãn ra đây!” Sắc mặt nam tử áo tím cực kỳ u ám, cặp mắt như rắn độc nhìn Du Tiểu Mặc, nếu ánh mắt có thể công kích, đại khái Du Tiểu Mặc đã bị gã đâm thủng thật nhiều lần.
Du Tiểu Mặc bật cười, “Ngu ghê, ngươi cảm thấy ta sẽ làm vậy sao?”
Nam tử áo tím này chính là Phương Dương, sau khi Tổ Mã ra trận, gã cũng bảo người ta giả dạng mình, sau đó lặng lẽ lẻn vào nơi này.
Không ngờ suy đoán của chúng lại thành sự thật, quả nhiên Lăng Tiêu phát hiện Linh Nhãn cực phẩm nằm dưới từ đường, còn lợi dụng quan hệ hợp tác với bộ lạc Thủy Tây để đào địa đạo, nhưng đáng tiếc gã vẫn tới chậm một bước, lúc này chỉ có thể ép Du Tiểu Mặc giao Linh Nhãn ra.
“Đợi ta giết ngươi, ngươi sẽ biết rõ mình có nên làm hay không!” Sắc mặt Phương Dương cực kỳ dữ tợn, khí thế quanh thân đột nhiên bùng nổ, uy áp manh mẽ thoáng chốc đã đánh thẳng vào chín diện Du Tiểu Mặc.
Cơ mà sao Du Tiểu Mặc lại phải sợ gã chứ, nếu là trước khi hắn lên cấp, có lẽ hắn sẽ kiêng kị người này đôi chút, nhưng phải nói là Phương Dương quá xui xẻo, vậy mà lại xuất hiện sau khi hắn lên cấp, có linh khí từ Linh Nhãn cực phẩm thẩm thấu suốt nãy giờ, cảnh giới của hắn đã được củng cố kha khá rồi, nếu đánh nhau chưa chắc hắn sẽ thua.
Uy áp của đan sư ngũ phẩm tuôn trào ra khỏi cơ thể Du Tiểu Mặc, đánh về phía Phương Dương như mãnh hổ gầm thét, một luồng khí mạnh mẽ tán ra từ nơi hai dòng uy áp va chạm, khuếch tán khắp xung quanh rồi đập vào lớp băng. Toàn bộ thế giới băng lại bắt đầu lung lay kịch liệt, lần này không còn may mắn như trước.
Âm thanh răng rắc không ngừng truyền tới, lan tràn khắp nơi với tốc độ chóng mắt, nơi này sắp sụp đổ rồi…
Phương Dương biến sắc, vội vã lao ra ngoài.
Du Tiểu Mặc cũng tranh thủ thời gian lao ra, hắn không muốn bị chôn vùi trong lòng đất, cũng không vào không gian được, nếu sụp đổ, hắn vẫn bị chôn ở nơi này, hơn nữa vị trí hiện tại của hắn là một nơi rất sâu trong lòng đất, một khi bị vùi, tỷ lệ chạy thoát cực kỳ thấp.
Phương Dương cũng nghĩ thế, cho nên mới phải vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Ngay thời điểm Du Tiểu Mặc chạy ra khỏi lớp băng, sau lưng vang lên âm thanh sụp đổ ầm ầm, không chỉ có vậy, địa đạo không chịu nổi ảnh hưởng, nhanh chóng sụp xuống… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.