Chương 9: Phần Nguyệt Học Viện.
PheThien9999
10/04/2021
Rất ngắn nửa canh giờ công phu, Mạc Phàm cũng đã luyện hóa trên mười miếng hồn tinh.
Thời gian trôi qua, Mạc Phàm hoàn toàn yên lặng, nhắm mắt hấp thu cùng luyện hóa.
Một núi nhỏ hồn tinh lấy tốc độ kinh khủng bắt đầu ảm xuống, không đến sáu ngày công phu, ba vạn khỏa hồn tinh, liền bị Mạc Phàm triệt để luyện hóa không còn một mảnh.
Mà Mạc Phàm hồn lực bây giờ, cũng thuận lợi đề thăng lên cấp bốn.
Nếu là một người khác, cho hắn bắt đầu từ một cấp hấp thu, luyện hóa ba vạn khỏa hồn tinh bây giờ cũng đề thăng tới cấp tám hoặc tám chín.
Ai kêu Võ Hồn của hắn phẩm chất quá cao, cơ hồ đã siêu việt cửu phẩm.
Nhưng tốc độ tu luyện của hắn hiện tại cũng nhanh hơn người khác rất nhiều rồi.
Huống chi hắn tốn sáu ngày công phu đề thăng hồn lực tới cấp bốn, bên ngoài mới trôi quá có hai ngày a.
Mạc Phàm đứng dậy miệng mỉm cười, sáu ngày công phu đề thăng hồn lực đến cấp bốn hắn rất thỏa mãn.
''Bên ngoài, chắc cũng trôi qua hai ngày rồi vừa đúng giờ hẹn với lão sư học viện.'' Mạc phàm miệng niệm một ít ký tự cổ xưa.
Rầm!
Không gian chấn động, bóng dáng hắn cũng dần dần xuất hiện tại căn phòng nhỏ trong tửu lầu.
Hắn đi vào nhà vệ sinh, nhìn gương mặt mình trong gương nhẹ nhàng mỉm cười, bắt đầu rữa mặt và đánh răng.
Sau đó đi ra ngoài sảnh ăn chút gì đó rồi lại quay về phòng mang theo đồ đặc, bước chân đi thẳng đến phòng Hàn Nam.
Khi đi đến, hắn không biết cửa phòng đã mở từ lúc nào, nhìn vào chỉ thấy Hàn Nam đang nhìn thẳng mỉm cười, ''Tiểu Phàm tới rồi a, vào đi.''
''Nam thúc, đi thôi lão sư còn đang đợi chúng ta đó.'' Mạc Phàm nhìn sang Hàn Nam cũng mỉm cười.
''Từ từ nào, hắn dẫn tiến ngươi vào học viện cũng đạt được học viện ban cho tài nguyên, có gì mà vội chứ. Họ cần mình, chứ mình có cần họ đâu.'' Hàn Nam đứng dậy, bắt đầu vào dọn đồ đặc nói.
. . .
. . .
. . .
Quảng trường tại Xã An trấn.
Hiện tại đang là sáng sớm nhưng mà đã có rất nhiều phụ huynh và những hài tử hứng phấn đứng ở đây, đợi lão sư dẫn tiến vào học viện.
Thời gian dần trôi qua, mọi người cũng dần dần ít đi.
Trong phòng thức tỉnh tại tầng bốn, có một người trung niên mặc trường bào theo phong cách cổ xưa màu cam, bên ngoài thêu một ít hình ảnh về hồn thú đang vội vàng đứng trước cửa, hình như đang chờ ai đó.
Đột nhiên hắn nghe tiếng bước chân, vội vàng chạy ra ngoài nhìn xem.
''Hài từ a, ta cứ sợ người không đến hay tên nào đào mất góc tường của ta rồi đó.'' Gả trung niên mặc trường bào vội vàng nói.
Hàn Nam đứng bên cạnh nghe vậy thì trong lòng cười thầm.
''Lão sư, ta có việc nên đến hơi trễ làm ngài lo lắng.'' Mạc Phàm khom người hành lễ nói.
Gả trung niên nghe vậy thì mỉm cười, '' Tới là tốt, chúng ta đi thôi.''
Vậy là ba người bắt đầu hướng bên ngoài quản trường mà đi, rồi lại thuê một cổ xe ngựa lớn đi về phía Đông.
. . .
. . .
. . .
Phần Nguyệt Thành một thành thị cỡ lớn.
Đêm tối dần buông xuống, bóng đêm bao phủ khắp mặt đất.
Phía trên không trung, bầu ngân nguyệt treo cao tỏa ra ánh trăng loãng nhàn nhạt, đem một ít hắc ám còn sót lại, chậm rãi xua tan đi, trời cũng bắt đầu sáng.
Có một chiếc xe ngữa lớn chậm rãi hướng về phía một tòa thành cao lớn, nguy nga mà đi.
. . .
. . .
. . .
Phần Nguyệt Học Viện.
''Tới học viện rồi, xuống xe thôi.'' Gả trung niên lão sư ngồi trong xe ngựa nói.
''Nam thúc, ở đây chờ ta một tí...'' Mạc Phàm hướng Hàn Nam nói.
Hắn nghe vậy cũng chậm rãi gật đầu.
Mạc Phàm mới đầu khi bước chân vào học viện, hắn liền bị sự rộng lớn ở nơi đấy làm cho khiếp sợ. Quả thật, học viện tại Hà La thành không bằng một góc ở nơi đây.
Trên cầu thang, người đi lên rồi đi xuống nhìn không khác gì những người bình thường.
Nhưng qua hơi thở mà bọn họ thở ra, hắn có thể nói rằng tất cả bọn họ đều là chân chính một vị Hồn Sư. Mạc Phàm không hề nhìn ra cấp bậc của bọn họ.
Không hổ là học viện đứng đầu ở nơi đây. Ở Hà La thành, cao cấp Hồn Sư đã là những tồn tại đứng đầu, thế nhưng ở nơi này khắp nơi hắn có thể nhìn thấy… A!
Ở nơi đây, có rất nhiều lối đi dành riêng cho tất cả mọi người, có lối đi dành riêng cho người đến đăng ký nhập học, có lối đi dành riêng cho lão sư dạy học, có lối đi cho người bình thường đến tham quan học viện.
Mạc phàm còn trẻ tuổi, tương lai tràn đầy hướng về phía trước đương nhiên sẽ chọn lối đi giành cho người đăng ký nhập học rồi.
Mạc Phàm cùng với gã trung niên lão sư hướng về phía lối đi giành cho người tới nhập học mà đi.
Hai người cùng nhau bước ra không gian trùng động. Lúc này đập vào mắt hắn là một đại đường huy hoàng tráng lệ. Một tòa kiến trúc hình cầu đường kính lên tới năm mươi mét, nhìn qua có vẻ cổ xưa.
Ở phía trên đầu là có một khung ảnh Hồn Sư có từ thời Phục Hưng, hắn có thể nhận thấy ánh sáng lóng lánh, thần bí từ bên trong nó xông thẳng vào mũi mình.
''Chào lão sư, ngài có chuyện gì không.''
Một vị cô nương mặc sườn xám Lưu Vân Bạch liền xuất hiện phía trước mặt hai người, cúi đầu mỉm cười chào hỏi.
''Ta đến đây dẫn tiểu gia hỏa này nhập học.'' Gả trung niên lão sư tay chỉ hướng Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm hai con mắt nhìn hau háu vào đôi chân dài miên man xinh đẹp của vị tiêu thử mặc sườn xám. Khà khà! Đúng là học viện lớn nhất ở đây. Tiểu thư tiếp khách mà cũng xinh đẹp đến như vậy ... Nhìn sướng cả con mắt!
A! là đứa bé này phải không? Lão sư ngài có muốn dẫn đứa bé này đi thăm quan xung quanh trường học một chút hay không, hiện người tại phòng xét duyệt nhập học còn đông người xếp hàng đợi lắm, hay là tới thẳng phòng luôn?'' Cô gái kia mỉm cười nhìn gã trung niên lão sư nói.
''Dẫn ta đến phòng nhập học đi.'' Gả trung niên lão sư nói rồi, nghĩ thầm trong lòng, ''Thăm quan cái rắm, dẫn hắn nhập học quan trọng hơn.''
Sau khi đi hết đại đường, Mạc Phàm phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị, đó là trong dãy hành lang hắn vừa đi qua bố trí rất nhiều ghế ngồi đơn rồi trên trần nhà...
” Trên trần nhà khổng lồ kia, lại có một bảng cáo thị, công bố một số nhiệm vụ treo thưởng và công bố một số tài nguyên Phần Nguyệt Học Viện sẽ cho bọn họ vay. Điều kiện cho việc này thì Hồn sư phải trưởng thành và có thành tích tốt….”
Mạc Phàm được dẫn tới một căn phòng đồ sộ, có vô số màu sắc nhìn đến hoa cả mắt.
''Quách tiên sinh, có một vị lão sư đến tìm người.'' Vị cô nương mặc sườn xám, nói chuyện rất ngắn gọn.
” Ồ! Ta biết rồi. Cho hắn ngồi đợi ở kia đi.”
Nam tử họ Quách kia hình như đang rất bận rộn, chợt nói.
Gả trung niên lão sư nghe vậy, cũng dắt Mạc Phàm tìm một chiếc ghế ngồi xuống mội bên chờ đợi.
Lúc này hắn có một chút kích động, kích động không khác gì lần đầu tiên hắn đi nhập học vậy.
May mắn thức tỉnh ra cho tiểu gia hỏa này bát phẩm Võ Hồn, kiểu gì sau khi dẫn tiến vào học viện cũng được ban cho rất nhiều tài nguyên.
Thời gian dần trôi.
''Đến.'' Nam tử họ Quách kia nhìn về gả trung niên lão sư cùng Mạc Phàm.
''Chào Quách tiên sinh, ta đến dẫn tiến cho tiểu gia hỏa này vào học viện.'' Gả trung niên lão sư tay chỉ về Mạc Phàm nói.
Nam tử họ Quách nhìn về phía Mạc Phàm hơi kinh ngạc, nhìn qua thì thấy thằng bé này tầm mười tới mười hai tuổi, nhưng mà được lão sư dẫn tiến đến đây báo danh, thì hẳn vừa giác tỉnh Võ Hồn không lâu.
''Ừm, ngươi tới đây điền vào mẫu thư đề cử rồi đưa cho ta.''
Nam tử họ quách đưa một tờ khai báo đề cử cho gả trung niên lão sư.
Sau một thời gian.
Nam tử họ Quách nhìn tờ khai báo, buột miệng đọc theo, ''Mạc Phàm, sáu tuổi, xuất thân và thức tỉnh Võ Hồn tại Xã An trấn, hồn sư hệ mẫn công một cấp, là bát phẩm Võ Hồn. Ồ hệ mẫn công, bát phẩm Võ Hồn?''
Gã trung niên nam tử lão sư cùng Mạc Phàm gật đầu.
Đột nhiên nam tử họ Quách vỗ vỗ vai gã trung niên nam tử lão sư cười lớn nói. ''Tốt tốt, đem về cho học viện chúng ta một tên bát phẩm Võ Hồn.''
Gả trung niên nam tử lão sư nghe vậy thì kinh hỉ biết mình sắp được học viên trọng thưởng cười nói, ''Không có gì, là trách nhiệm của ta.''
''Không, người đã lập công lớn cho học viện, à ngươi tên là Mộ Thiên Nam đúng không? Ta nhớ kĩ tên người tí nữa sẽ báo lên cho Viện Trưởng đại nhân trọng thưởng cho người.'' Nam tử họ Quách xua tay nhìn tờ khai báo nói.
''Được rồi, hài tử ngươi tên là Mạc Phàm phải không, ba tháng sau mới tới ngày nhập học, cho nên bây giờ ngươi về nói với gia đình những năm sau này sẽ ở tại trong học viện tu luyện, nên không cần lo lắng. Nhớ kỹ ba tháng sau nhớ đúng giờ có mặt ở đây.'' Nam tử họ Quách ôn hòa nói.
Mộ Thiên Nam cùng đã hoàn thành công việc của mình, cũng chuẩn bị đi về phòng làm việc, trước khi đi hắn còn hướng Mạc Phàm cười, ánh mắt có mang theo một chút cảm ơn.
. . .
. . .
. . .
Đánh giá và share cho bạn bè đọc là sự ủng hộ lớn nhất đối với mình.+ "-------oOo-------.
Thời gian trôi qua, Mạc Phàm hoàn toàn yên lặng, nhắm mắt hấp thu cùng luyện hóa.
Một núi nhỏ hồn tinh lấy tốc độ kinh khủng bắt đầu ảm xuống, không đến sáu ngày công phu, ba vạn khỏa hồn tinh, liền bị Mạc Phàm triệt để luyện hóa không còn một mảnh.
Mà Mạc Phàm hồn lực bây giờ, cũng thuận lợi đề thăng lên cấp bốn.
Nếu là một người khác, cho hắn bắt đầu từ một cấp hấp thu, luyện hóa ba vạn khỏa hồn tinh bây giờ cũng đề thăng tới cấp tám hoặc tám chín.
Ai kêu Võ Hồn của hắn phẩm chất quá cao, cơ hồ đã siêu việt cửu phẩm.
Nhưng tốc độ tu luyện của hắn hiện tại cũng nhanh hơn người khác rất nhiều rồi.
Huống chi hắn tốn sáu ngày công phu đề thăng hồn lực tới cấp bốn, bên ngoài mới trôi quá có hai ngày a.
Mạc Phàm đứng dậy miệng mỉm cười, sáu ngày công phu đề thăng hồn lực đến cấp bốn hắn rất thỏa mãn.
''Bên ngoài, chắc cũng trôi qua hai ngày rồi vừa đúng giờ hẹn với lão sư học viện.'' Mạc phàm miệng niệm một ít ký tự cổ xưa.
Rầm!
Không gian chấn động, bóng dáng hắn cũng dần dần xuất hiện tại căn phòng nhỏ trong tửu lầu.
Hắn đi vào nhà vệ sinh, nhìn gương mặt mình trong gương nhẹ nhàng mỉm cười, bắt đầu rữa mặt và đánh răng.
Sau đó đi ra ngoài sảnh ăn chút gì đó rồi lại quay về phòng mang theo đồ đặc, bước chân đi thẳng đến phòng Hàn Nam.
Khi đi đến, hắn không biết cửa phòng đã mở từ lúc nào, nhìn vào chỉ thấy Hàn Nam đang nhìn thẳng mỉm cười, ''Tiểu Phàm tới rồi a, vào đi.''
''Nam thúc, đi thôi lão sư còn đang đợi chúng ta đó.'' Mạc Phàm nhìn sang Hàn Nam cũng mỉm cười.
''Từ từ nào, hắn dẫn tiến ngươi vào học viện cũng đạt được học viện ban cho tài nguyên, có gì mà vội chứ. Họ cần mình, chứ mình có cần họ đâu.'' Hàn Nam đứng dậy, bắt đầu vào dọn đồ đặc nói.
. . .
. . .
. . .
Quảng trường tại Xã An trấn.
Hiện tại đang là sáng sớm nhưng mà đã có rất nhiều phụ huynh và những hài tử hứng phấn đứng ở đây, đợi lão sư dẫn tiến vào học viện.
Thời gian dần trôi qua, mọi người cũng dần dần ít đi.
Trong phòng thức tỉnh tại tầng bốn, có một người trung niên mặc trường bào theo phong cách cổ xưa màu cam, bên ngoài thêu một ít hình ảnh về hồn thú đang vội vàng đứng trước cửa, hình như đang chờ ai đó.
Đột nhiên hắn nghe tiếng bước chân, vội vàng chạy ra ngoài nhìn xem.
''Hài từ a, ta cứ sợ người không đến hay tên nào đào mất góc tường của ta rồi đó.'' Gả trung niên mặc trường bào vội vàng nói.
Hàn Nam đứng bên cạnh nghe vậy thì trong lòng cười thầm.
''Lão sư, ta có việc nên đến hơi trễ làm ngài lo lắng.'' Mạc Phàm khom người hành lễ nói.
Gả trung niên nghe vậy thì mỉm cười, '' Tới là tốt, chúng ta đi thôi.''
Vậy là ba người bắt đầu hướng bên ngoài quản trường mà đi, rồi lại thuê một cổ xe ngựa lớn đi về phía Đông.
. . .
. . .
. . .
Phần Nguyệt Thành một thành thị cỡ lớn.
Đêm tối dần buông xuống, bóng đêm bao phủ khắp mặt đất.
Phía trên không trung, bầu ngân nguyệt treo cao tỏa ra ánh trăng loãng nhàn nhạt, đem một ít hắc ám còn sót lại, chậm rãi xua tan đi, trời cũng bắt đầu sáng.
Có một chiếc xe ngữa lớn chậm rãi hướng về phía một tòa thành cao lớn, nguy nga mà đi.
. . .
. . .
. . .
Phần Nguyệt Học Viện.
''Tới học viện rồi, xuống xe thôi.'' Gả trung niên lão sư ngồi trong xe ngựa nói.
''Nam thúc, ở đây chờ ta một tí...'' Mạc Phàm hướng Hàn Nam nói.
Hắn nghe vậy cũng chậm rãi gật đầu.
Mạc Phàm mới đầu khi bước chân vào học viện, hắn liền bị sự rộng lớn ở nơi đấy làm cho khiếp sợ. Quả thật, học viện tại Hà La thành không bằng một góc ở nơi đây.
Trên cầu thang, người đi lên rồi đi xuống nhìn không khác gì những người bình thường.
Nhưng qua hơi thở mà bọn họ thở ra, hắn có thể nói rằng tất cả bọn họ đều là chân chính một vị Hồn Sư. Mạc Phàm không hề nhìn ra cấp bậc của bọn họ.
Không hổ là học viện đứng đầu ở nơi đây. Ở Hà La thành, cao cấp Hồn Sư đã là những tồn tại đứng đầu, thế nhưng ở nơi này khắp nơi hắn có thể nhìn thấy… A!
Ở nơi đây, có rất nhiều lối đi dành riêng cho tất cả mọi người, có lối đi dành riêng cho người đến đăng ký nhập học, có lối đi dành riêng cho lão sư dạy học, có lối đi cho người bình thường đến tham quan học viện.
Mạc phàm còn trẻ tuổi, tương lai tràn đầy hướng về phía trước đương nhiên sẽ chọn lối đi giành cho người đăng ký nhập học rồi.
Mạc Phàm cùng với gã trung niên lão sư hướng về phía lối đi giành cho người tới nhập học mà đi.
Hai người cùng nhau bước ra không gian trùng động. Lúc này đập vào mắt hắn là một đại đường huy hoàng tráng lệ. Một tòa kiến trúc hình cầu đường kính lên tới năm mươi mét, nhìn qua có vẻ cổ xưa.
Ở phía trên đầu là có một khung ảnh Hồn Sư có từ thời Phục Hưng, hắn có thể nhận thấy ánh sáng lóng lánh, thần bí từ bên trong nó xông thẳng vào mũi mình.
''Chào lão sư, ngài có chuyện gì không.''
Một vị cô nương mặc sườn xám Lưu Vân Bạch liền xuất hiện phía trước mặt hai người, cúi đầu mỉm cười chào hỏi.
''Ta đến đây dẫn tiểu gia hỏa này nhập học.'' Gả trung niên lão sư tay chỉ hướng Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm hai con mắt nhìn hau háu vào đôi chân dài miên man xinh đẹp của vị tiêu thử mặc sườn xám. Khà khà! Đúng là học viện lớn nhất ở đây. Tiểu thư tiếp khách mà cũng xinh đẹp đến như vậy ... Nhìn sướng cả con mắt!
A! là đứa bé này phải không? Lão sư ngài có muốn dẫn đứa bé này đi thăm quan xung quanh trường học một chút hay không, hiện người tại phòng xét duyệt nhập học còn đông người xếp hàng đợi lắm, hay là tới thẳng phòng luôn?'' Cô gái kia mỉm cười nhìn gã trung niên lão sư nói.
''Dẫn ta đến phòng nhập học đi.'' Gả trung niên lão sư nói rồi, nghĩ thầm trong lòng, ''Thăm quan cái rắm, dẫn hắn nhập học quan trọng hơn.''
Sau khi đi hết đại đường, Mạc Phàm phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị, đó là trong dãy hành lang hắn vừa đi qua bố trí rất nhiều ghế ngồi đơn rồi trên trần nhà...
” Trên trần nhà khổng lồ kia, lại có một bảng cáo thị, công bố một số nhiệm vụ treo thưởng và công bố một số tài nguyên Phần Nguyệt Học Viện sẽ cho bọn họ vay. Điều kiện cho việc này thì Hồn sư phải trưởng thành và có thành tích tốt….”
Mạc Phàm được dẫn tới một căn phòng đồ sộ, có vô số màu sắc nhìn đến hoa cả mắt.
''Quách tiên sinh, có một vị lão sư đến tìm người.'' Vị cô nương mặc sườn xám, nói chuyện rất ngắn gọn.
” Ồ! Ta biết rồi. Cho hắn ngồi đợi ở kia đi.”
Nam tử họ Quách kia hình như đang rất bận rộn, chợt nói.
Gả trung niên lão sư nghe vậy, cũng dắt Mạc Phàm tìm một chiếc ghế ngồi xuống mội bên chờ đợi.
Lúc này hắn có một chút kích động, kích động không khác gì lần đầu tiên hắn đi nhập học vậy.
May mắn thức tỉnh ra cho tiểu gia hỏa này bát phẩm Võ Hồn, kiểu gì sau khi dẫn tiến vào học viện cũng được ban cho rất nhiều tài nguyên.
Thời gian dần trôi.
''Đến.'' Nam tử họ Quách kia nhìn về gả trung niên lão sư cùng Mạc Phàm.
''Chào Quách tiên sinh, ta đến dẫn tiến cho tiểu gia hỏa này vào học viện.'' Gả trung niên lão sư tay chỉ về Mạc Phàm nói.
Nam tử họ Quách nhìn về phía Mạc Phàm hơi kinh ngạc, nhìn qua thì thấy thằng bé này tầm mười tới mười hai tuổi, nhưng mà được lão sư dẫn tiến đến đây báo danh, thì hẳn vừa giác tỉnh Võ Hồn không lâu.
''Ừm, ngươi tới đây điền vào mẫu thư đề cử rồi đưa cho ta.''
Nam tử họ quách đưa một tờ khai báo đề cử cho gả trung niên lão sư.
Sau một thời gian.
Nam tử họ Quách nhìn tờ khai báo, buột miệng đọc theo, ''Mạc Phàm, sáu tuổi, xuất thân và thức tỉnh Võ Hồn tại Xã An trấn, hồn sư hệ mẫn công một cấp, là bát phẩm Võ Hồn. Ồ hệ mẫn công, bát phẩm Võ Hồn?''
Gã trung niên nam tử lão sư cùng Mạc Phàm gật đầu.
Đột nhiên nam tử họ Quách vỗ vỗ vai gã trung niên nam tử lão sư cười lớn nói. ''Tốt tốt, đem về cho học viện chúng ta một tên bát phẩm Võ Hồn.''
Gả trung niên nam tử lão sư nghe vậy thì kinh hỉ biết mình sắp được học viên trọng thưởng cười nói, ''Không có gì, là trách nhiệm của ta.''
''Không, người đã lập công lớn cho học viện, à ngươi tên là Mộ Thiên Nam đúng không? Ta nhớ kĩ tên người tí nữa sẽ báo lên cho Viện Trưởng đại nhân trọng thưởng cho người.'' Nam tử họ Quách xua tay nhìn tờ khai báo nói.
''Được rồi, hài tử ngươi tên là Mạc Phàm phải không, ba tháng sau mới tới ngày nhập học, cho nên bây giờ ngươi về nói với gia đình những năm sau này sẽ ở tại trong học viện tu luyện, nên không cần lo lắng. Nhớ kỹ ba tháng sau nhớ đúng giờ có mặt ở đây.'' Nam tử họ Quách ôn hòa nói.
Mộ Thiên Nam cùng đã hoàn thành công việc của mình, cũng chuẩn bị đi về phòng làm việc, trước khi đi hắn còn hướng Mạc Phàm cười, ánh mắt có mang theo một chút cảm ơn.
. . .
. . .
. . .
Đánh giá và share cho bạn bè đọc là sự ủng hộ lớn nhất đối với mình.+ "-------oOo-------.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.