Chương 60: Có thai
Đinh Mặc
11/05/2013
Nếu Trần Bắc Nghiêu có thể xóa bỏ mâu thuẫn với Tầm, vậy thì anh cũng có thể cùng Đinh Hành bắt tay chống địch?
Mộ Thiện lặng lẽ quan sát Đinh Hành lúc này đang ngồi trầm tư trên ghế salon. Mấy người đàn ông không ai mở miệng. Cô cảm thấy sự đời đúng là khó lường.
"Em lên phòng trước đi." Trần Bắc Nghiêu nắm tay cô, Mộ Thiện gật đầu. Cô biết nếu không cần thiết, Trần Bắc Nghiêu cũng không để cô dính quá sâu. Cô quay người đi lên cầu thang, khóe mắt liếc qua dáng vẻ bất động của Đinh Hành.
Lúc Mộ Thiện lên đến chiếu nghỉ trên cầu thang, bên dưới vọng đến giọng nói lãnh đạm của Trần Bắc Nghiêu: "Anh bị xử bao nhiêu năm?"
Bây giờ Đinh Hành mới lên tiếng: "Chắc chắn nhiều hơn chú."
Phòng khách lại rơi vào trạng thái yên tĩnh. Mộ Thiện đẩy cửa vào phòng, cô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào từ bên dưới.
Đảo mắt một vòng quanh căn phòng ngủ ấm áp, Mộ Thiện bất giác thở dài.
Khi cô từ Panama trở về, hôn lễ đã bị lỡ kế hoạch. Hơn nữa Trần Bắc Nghiêu quyết định đi tù, hai người cũng không muốn tổ chức đám cưới rình rang. Trần Bắc Nghiêu chỉ giải thích Mộ Thiện không được khỏe nên hoãn đám cưới. Lúc anh thông báo với bố mẹ Mộ Thiện, ông bà Mộ tỏ ra không vui lắm. Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong thời gian tới, hai người cũng chẳng còn cách nào khác.
Mộ Thiện ngồi xuống thành cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối mịt. Thật ra trước đó cô cũng từng nghĩ đến, bên cạnh Trần Bắc Nghiêu có nội gián của công an, chẳng nhẽ bên Đinh Hành không có? Nhưng tận mắt chứng kiến Đinh Hành ngày càng thân thiết với Trương Ngân Thiên, cô chỉ sợ anh càng lún sâu trong bùn. Không ngờ cũng có ngày Đinh Hành trở thành người cùng một chiến tuyến với Trần Bắc Nghiêu, coi như chuyện tốt lành.
Nhưng Đinh Hành dính đến ma túy, không biết anh sẽ bị xử tù bao nhiêu năm?
"Anh ta có lý do nào chịu ngồi tù?" Khi mọi người về hết, Trần Bắc Nghiêu hỏi Mộ Thiện.
Mộ Thiện ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Trần Bắc Nghiêu im lặng, Mộ Thiện hiểu ý anh, cô lên tiếng: "Phía cảnh sát chắc chắn không bỏ qua anh ấy."
Trần Bắc Nghiêu cởi áo, thuận tay vuốt má cô: "Anh ta muốn trốn đi cũng không khó."
Không khó, tất nhiên Mộ Thiện biết là không khó. Lý Thành thuộc tổ chuyên án của công anh tỉnh hay hình cảnh quốc tế cũng vậy, anh ta đều có vị trí của mình. Chỉ cần có vị trí là có cấp trên cấp dưới, có các mối quan hệ. Bây giờ là thời đại đồng tiền và quyền lực thao túng tất cả, Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không phải phạm tội ác tày trời, mua một mạng sống hay sự tự do, quả thật không khó một chút nào.
Thế nhưng tại sao Đinh Hành lại đồng ý hợp tác? Trần Bắc Nghiêu tự nguyện ngồi tù còn có thể hiểu được. Tim Mộ Thiện nhói đau, tất nhiên cô biết anh dùng bảy năm để đổi lấy bình an một đời cho cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giữa mùa Thu.
Mùa thu ở thành phố Lâm rất đẹp nhưng không đặc biệt như Bắc Kinh. Mộ Thiện không ngờ mùa thu năm nay cô lại có dịp trở lại Bắc Kinh để tham gia tiệc đầy tháng của con trai Trương Ngân Thiên.
Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành và một số tâm phúc bay đi Bắc Kinh chúc mừng. Tại sao cần rầm rộ như vậy? Mộ Thiện biết rõ, đối với loại người như Trương Ngân Thiên, lợi ích và thực lực là nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta hợp tác với Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành. Nhưng nếu không phải thật lòng thích hai người, ông ta sẽ không bao giờ đích thân trực tiếp gặp gỡ bọn họ.
Vì vậy Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không hẹn cùng phát triển mối quan hệ thân tình với Trương Ngân Thiên. Điều này cũng là một đạo lý Mộ Thiện học được ở trên thương trường, đó là tình cảm. Nhiều khi yếu tố tình cảm còn dễ thuyết phục hơn cả lợi ích kinh tế. Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành tuy chưa thân đến mức phơi hết tâm can với Trương Ngân Thiên, nhưng qua mấy tháng hợp tác thuận lợi, mối quan hệ giữa họ phát triển vượt bậc. Thậm chí một lần nhắc đến Trương Ngân Thiên, Trần Bắc Nghiêu nói với Mộ Thiện: "Ông ta là một doanh nhân đầy sức hút."
Mộ Thiện hỏi lại: "Lẽ nào anh không phải sao?"
Trần Bắc Nghiêu chỉ ôm cô mỉm cười.
Tiệc đầy tháng được tổ chức tại một nhà hàng ngự thiện nổi tiếng trong nội thành Bắc Kinh. Mộ Thiện tuy sống ở Bắc Kinh nhiều năm nhưng cô cũng chưa từng đến nơi cao cấp đốt tiền như nơi này. Nhìn một hàng nhân viên hóa trang thành thái giám và cung nữ đón ở cửa, Mộ Thiện cảm thấy hơi buồn cười.
Trương Ngân Thiên không mời nhiều khách. Một phòng ăn rất rộng chỉ bày hơn hai mươi bàn tiệc, khách ngồi gần kín chỗ. Khi Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện đến bàn ăn chính, Đinh Hành đã ngồi ở đó từ lâu. Trần Bắc Nghiêu nhìn Đinh Hành bằng ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, Mộ Thiện mỉm cười khách sáo. Đinh Hành cũng đáp trả bằng thái độ lạnh lẽo tương tự, chỉ khi nhìn Mộ Thiện, ánh mắt anh mới dịu đi.
Mộ Thiện tất nhiên nhận ra thái độ của hai người. Cô bất giác nghĩ thầm, không biết bọn họ giả vờ hay là thật?"
Cùng bàn còn có hai người đàn ông trung niên, Trần Bắc Nghiêu mỉm cười trao đổi danh thiếp với bọn họ. Một lúc sau, khách đã gần như đông đủ, một bản nhạc du dương vang lên nhưng bị tiếng nói chuyện của mọi người che lấp.
Đúng lúc này, cửa chính vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn. Trương Ngân Thiên mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn nho nhã mỉm cười tiến vào. Bên cạnh ông ta là hai người đàn ông trung niên, Trương Ngân Thiên cứ đi một hai bước lại quay sang trò chuyện với bọn họ. Không cần nói cũng biết đây là khách mời quan trọng nhất của buổi tiệc ngày hôm nay, nên Trương Ngân Thiên mới phải đích thân đi đón. Bạch An An ôm con trai đi sau bọn họ, cô cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, thần sắc vô cùng dịu dàng. Phía sau cô là một đám vệ sỹ.
Ánh đèn rực rỡ ở trung tâm căn phòng chiếu xuống người bọn họ.
Trương Ngân Thiên lên bục nói vài câu cảm ơn, mọi người nâng ly rượu chúc mừng, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Trương Ngân Thiêu giới thiệu qua hai vị khách quý với Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành. Ánh mắt của hai người đột nhiên lóe qua một tia u ám. Khi Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đưa danh thiếp cho hai người đàn ông trung nên, bọn họ chỉ mỉm cười nhận lấy mà không trao đổi danh thiếp. Nhìn sắc mặt của Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện đoán kế hoạch lật đổ Trương Ngân Thiên khó khăn hơn dự kiến. Ở Bắc Kinh, ông ta có mối quan hệ với rộng rãi với quan chức cao cấp, có thể nói một tay vươn tới trời.
Có lẽ vì nể mặt Trương Ngân Thiên nên Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không có bất cứ hành động thù địch nào, không khí trên bàn ăn tương đối ôn hòa. Mộ Thiện thỉnh thoảng ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Đinh Hành, nhưng cô lập tức nhìn đi chỗ khác.
Nhấm nháp một lúc, Mộ Thiện ngẩng lên quan sát người đi đi lại lại chúc tụng trong phòng. Tầm là vệ sỹ của cô, hắn nói sẽ theo cô 24/24, vậy mà bây giờ cô nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy bóng dáng hắn. Mộ Thiện biết Tầm và cô thuộc hai thế giới khác nhau nên cũng không bận tâm, cô quay sang chơi đùa với con trai Bạch An An.
Khi buổi tiệc diễn ra quá nửa, Trương Ngân Thiên có điện thoại. Ông ta nối máy nói hai câu, sắc mặt hơi thay đổi. Sau đó ông ta đứng dậy: "Xin lỗi các vị, tôi có chuyện gấp, thứ lỗi cho tôi ra ngoài nghe cuộc điện thoại." Ông ta cúi người trước hai vị khách quý: "Tôi xin lỗi!" Ông ta cúi xuống hôn lên trán Bạch An An rồi đi sang phòng bên cạnh.
Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không hề để ý đến Trương Ngân Thiên, bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh. Mộ Thiện đoán chắc là xảy ra chuyện, nếu không Trương Ngân Thiên sẽ không bỏ mặc khách quý đi chỗ khác nghe điện thoại. Trước khi đến đây, cô nghe Trần Bắc Nghiêu nói, Lý Thành sẽ hành động vào tiệc đầy tháng của con trai Trương Ngân Thiên, để ép ông ta chủ động đề nghị Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành giúp đỡ.
Tâm trạng Mộ Thiện hơi căng thẳng, cô đột nhiên hoa mắt chóng mặt. Đúng lúc Trần Bắc Nghiêu gắp một miếng cá bỏ vào bát cô, bình thường Mộ Thiện rất thích ăn cá nhưng hôm nay ngửi thấy mùi tanh của cá biển, cô cảm thấy rất buồn nôn. Mộ Thiện bịt miệng nhắm mắt và thở dốc.
"Em làm sao vậy?" Trần Bắc Nghiêu lập tức buông đũa, đỡ lưng cô. Đinh Hành ở phía đối diện cũng nhìn sang bên này, anh nhíu mày khi bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt của Mộ Thiện.
Bạch An An ngẩng đầu quan sát Mộ Thiện, cô đột nhiên hỏi: "Có phải gần đây chị rất hay buồn ngủ?"
Mộ Thiện kinh ngạc gật đầu. Thời gian gần đây đúng là cô cả ngày uể oải, trời vừa sẩm tối đã buồn ngủ, ngủ đến chín mười giờ sáng ngày hôm sau cũng chưa muốn dậy, khẩu vị của cô kém hẳn, kinh nguyệt cũng chưa thấy đâu. Mộ Thiện không mấy lưu ý bởi từ lúc bị trúng đạn, sức khỏe cô giảm sút đi nhiều, chu kỳ kinh nguyệt cũng không đều như trước. Cô sợ Trần Bắc Nghiêu lo lắng nên không nói cho anh biết.
Bạch An An mỉm cười: "Chị hãy đi kiểm tra đi, có khi mang thai cũng nên. Ba tháng đầu em cũng suốt ngày buồn ngủ, chẳng muốn ăn gì cả."
Lời nói vừa dứt, cả bàn ăn yên tĩnh một cách lạ thường.
Những người khách lên tiếng trước tiên, bọn họ khách sáo chúc mừng Trần Bắc Nghiêu: "Trần tổng, chúc mừng cậu, chúc mừng!" Trần Bắc Nghiêu trầm ngâm vài giây rồi nắm tay Mộ Thiện: "Đúng không em?"
"Em...cũng không biết." Mộ Thiện sững sờ kinh ngạc. Sau khi từ Panama trở về Trung Quốc, cô và Trần Bắc Nghiêu luôn thực hiện biện pháp an toàn hay vào thời kỳ an toàn. Nghe Bạch An An nói vậy, cô cảm thấy có khả năng đó. Điều này khiến cô vừa mừng vừa lo, mừng ở chỗ cô thật sự muốn sinh con cho anh, lo ở chỗ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Đinh Hành không rời mắt khỏi Mộ Thiện, lồng ngực anh đau nhói. Cuối cùng anh quay đi chỗ khác, không mở miệng nói chúc mừng.
Khoảng thời gian sau đó, không khí bàn tiệc càng náo nhiệt. Trần Bắc Nghiêu tuy không muốn Mộ Thiện nuôi con một mình, nhưng biết tin anh có khả năng sắp làm bố, lời nói cử chỉ và ánh mắt của anh không che giấu niềm vui. Bạch An An hỏi kỹ triệu chứng của Mộ Thiện, càng khẳng định Mộ Thiện sắp có em bé.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Trương Ngân Thiên vẫn chưa quay về, người trợ lý thay ông ta xin lỗi quan khách. Lúc Mộ Thiện đứng dậy, cô bắt gặp Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành trao đổi ánh mắt. Tim cô đập thình thịch. Tuy Trần Bắc Nghiêu không nói rõ nhưng Mộ Thiện biết sắp đến lúc hành động.
"Em về khách sạn trước đi." Trần Bắc Nghiêu nói với Mộ Thiện: "Bọn anh chờ Trương tiên sinh." Mộ Thiện gật đầu cùng vệ sỹ lên xe về khách sạn trước.
Mộ Thiện đi tắm xong, bên ngoài có tiếng Tầm nói chuyện điện thoại, còn Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa về. Mộ Thiện gọi Tầm vào phòng, hóa ra hôm nay hắn đóng giả làm một người đàn ông trung niên, có cặp lông mày rậm rạp và nước da đen sì, chỉ đôi mắt là không thay đổi. Sau khi nghe Mộ Thiện dặn dò, hắn nheo mắt nhìn cô rồi đi ra ngoài. Mười phút sau, Tầm quay về phòng ném cho Mộ Thiện một cái túi nylon rồi lại đi sang phòng bên cạnh.
Lúc Trần Bắc Nghiêu về khách sạn, Mộ Thiện đang ngủ chập chờn. Cô mở mắt thấy trong phòng tắt hết đèn, chỉ bật ngọn đèn ngủ mờ mờ. Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa cởi áo khoác, anh ngồi ở đầu giường xem thứ gì đó dưới ánh đèn. Mộ Thiện quờ tay sang bên cạnh, phát hiện đồ đã biến mất.
"Hình như trúng rồi..." Mộ Thiện lẩm bẩm một câu, gương mặt Trần Bắc Nghiêu chìm khuất trong bóng tối nên cô không thấy rõ thần sắc của anh. Mộ Thiện quá buồn ngủ nên cô lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Mộ Thiện tỉnh lại, trời đã sáng. Cô quay đầu thấy Trần Bắc Nghiêu đang đứng bên cửa sổ, anh mặc bộ comple phẳng phiu, đẹp như một pho tượng.
"Anh đã hẹn với bệnh viện phụ sản." Phát hiện cô thức giấc, anh nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi!"
Mộ Thiện tỏ ra nghi hoặc: "Phải đi khám sao? Thử bằng cái đó cũng chưa chắc đã chuẩn."
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, anh lôi từ túi quần một que thử thai, trên đó có hai vạch đỏ rõ ràng. Sau một đêm, màu đỏ vẫn chưa tan biến là bao. Anh lại bỏ vào túi quần và đi đến bên cạnh cô: "Vì vậy, chúng ta đi xác định xem thế nào."
Mười một giờ sáng, Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện rời khỏi bệnh viện. Vừa ngồi lên xe, Trần Bắc Nghiêu liền gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện phụ sản của thành phố Lâm. Nghe đối phương nói lời chúc mừng, khóe miệng Trần Bắc Nghiêu hơi nhếch lên. Anh gọi điện thông báo để đối phương sắp xếp trước lịch trình. Cúp điện thoại, Trần Bắc Nghiêu ngẫm nghĩ rồi quay sang Mộ Thiện: "Em hãy nhờ Diệp Vi Nông gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện."
Mộ Thiện còn đang chìm trong niềm vui, nghe câu nói của Trần Bắc Nghiêu, vài giây sau cô mới hiểu ý anh. Trần Bắc Nghiêu sợ anh đi tù trước khi đứa trẻ sinh ra, người ta không còn nể mặt anh, vì vậy anh mới bảo cô gọi điện cho Diệp Vi Nông, nhờ bạn ra mặt. Điều này khiến Mộ Thiện càng không muốn rời xa anh, cô lập tức túm tay Trần Bắc Nghiêu: "Bây giờ có con rồi...anh vẫn không chịu ra nước ngoài hay sao?"
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc trong giây lát, vấn đề này tối qua anh đã từng nghĩ đến. Anh nắm tay cô, nói từ tốn: "Em muốn con chúng ta có một tuổi thơ như thế nào, một người bố như thế nào?"
Mộ Thiện không thể thốt ra lời.
Về đến khách sạn, Mộ Thiện nghe thấy một vệ sỹ gọi điện thoại thông báo trả vé máy bay, chuyển sang đặt vé tàu hỏa giường nằm. Trần Bắc Nghiêu ôm cô đi vào phòng trong, để cô ngồi xuống ghế sofa rồi rót cho cô một cốc nước ấm. Anh còn thử độ nóng rồi mới đưa vào tay cô. Thấy phòng mở điều hòa, anh cau mày đi tới tắt điều hòa và tiện tay lấy tấm thảm mỏng đắp lên vai cô.
Mộ Thiện nóng đến chảy mồ hôi, cô hất tấm thảm xuống: "Anh không cần cẩn thận như vậy, bác sỹ nói em rất khỏe."
Trần Bắc Nghiêu bình thản lên tiếng: "Về đến thành phố Lâm, em không được chạy linh tinh, không có việc gì thì đi lại trong nhà thôi."
Mộ Thiện lắc đầu: "Không được, em vừa mang thai anh đã định nhốt em hay sao?"
"Ừ, phải nhốt em lại mới được." Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiện ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, anh nói tiếp: "Đường dây vận chuyển vũ khí của Trương Ngân Thiên ở miền bắc rất cẩn mật nhưng một hai tên cầm đầu trong đường vẫn bị cảnh sát mò ra. Vì tình hình ở miền bắc hơi căng thẳng nên hôm qua ông ta nói, hai ngày tới sẽ chuyển một lô vũ khí cho bọn anh để bọn anh đưa ra nước ngoài."
Mộ Thiện giật mình: "Nhanh như vậy sao?"
Trần Bắc Nghiêu gật đầu: "Ừ!"
Tim Mộ Thiện nhói đau, cô không biết nói gì. Cuộc chiến đấu với Trương Ngân Thiên sắp diễn ra, cũng có nghĩa ngày anh đi tù không còn xa nữa.
"Thiện Thiện, lần này anh sẽ không để em một mình. Anh sẽ ở bên em cùng chào đón con của chúng ta ra đời." Thấy thần sắc của cô thay đổi, Trần Bắc Nghiêu lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh tựa vào hai chân cô, cầm tay cô đưa lên môi hôn từng ngón: "Anh hứa với em."
Mộ Thiện lặng lẽ quan sát Đinh Hành lúc này đang ngồi trầm tư trên ghế salon. Mấy người đàn ông không ai mở miệng. Cô cảm thấy sự đời đúng là khó lường.
"Em lên phòng trước đi." Trần Bắc Nghiêu nắm tay cô, Mộ Thiện gật đầu. Cô biết nếu không cần thiết, Trần Bắc Nghiêu cũng không để cô dính quá sâu. Cô quay người đi lên cầu thang, khóe mắt liếc qua dáng vẻ bất động của Đinh Hành.
Lúc Mộ Thiện lên đến chiếu nghỉ trên cầu thang, bên dưới vọng đến giọng nói lãnh đạm của Trần Bắc Nghiêu: "Anh bị xử bao nhiêu năm?"
Bây giờ Đinh Hành mới lên tiếng: "Chắc chắn nhiều hơn chú."
Phòng khách lại rơi vào trạng thái yên tĩnh. Mộ Thiện đẩy cửa vào phòng, cô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào từ bên dưới.
Đảo mắt một vòng quanh căn phòng ngủ ấm áp, Mộ Thiện bất giác thở dài.
Khi cô từ Panama trở về, hôn lễ đã bị lỡ kế hoạch. Hơn nữa Trần Bắc Nghiêu quyết định đi tù, hai người cũng không muốn tổ chức đám cưới rình rang. Trần Bắc Nghiêu chỉ giải thích Mộ Thiện không được khỏe nên hoãn đám cưới. Lúc anh thông báo với bố mẹ Mộ Thiện, ông bà Mộ tỏ ra không vui lắm. Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong thời gian tới, hai người cũng chẳng còn cách nào khác.
Mộ Thiện ngồi xuống thành cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối mịt. Thật ra trước đó cô cũng từng nghĩ đến, bên cạnh Trần Bắc Nghiêu có nội gián của công an, chẳng nhẽ bên Đinh Hành không có? Nhưng tận mắt chứng kiến Đinh Hành ngày càng thân thiết với Trương Ngân Thiên, cô chỉ sợ anh càng lún sâu trong bùn. Không ngờ cũng có ngày Đinh Hành trở thành người cùng một chiến tuyến với Trần Bắc Nghiêu, coi như chuyện tốt lành.
Nhưng Đinh Hành dính đến ma túy, không biết anh sẽ bị xử tù bao nhiêu năm?
"Anh ta có lý do nào chịu ngồi tù?" Khi mọi người về hết, Trần Bắc Nghiêu hỏi Mộ Thiện.
Mộ Thiện ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Trần Bắc Nghiêu im lặng, Mộ Thiện hiểu ý anh, cô lên tiếng: "Phía cảnh sát chắc chắn không bỏ qua anh ấy."
Trần Bắc Nghiêu cởi áo, thuận tay vuốt má cô: "Anh ta muốn trốn đi cũng không khó."
Không khó, tất nhiên Mộ Thiện biết là không khó. Lý Thành thuộc tổ chuyên án của công anh tỉnh hay hình cảnh quốc tế cũng vậy, anh ta đều có vị trí của mình. Chỉ cần có vị trí là có cấp trên cấp dưới, có các mối quan hệ. Bây giờ là thời đại đồng tiền và quyền lực thao túng tất cả, Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không phải phạm tội ác tày trời, mua một mạng sống hay sự tự do, quả thật không khó một chút nào.
Thế nhưng tại sao Đinh Hành lại đồng ý hợp tác? Trần Bắc Nghiêu tự nguyện ngồi tù còn có thể hiểu được. Tim Mộ Thiện nhói đau, tất nhiên cô biết anh dùng bảy năm để đổi lấy bình an một đời cho cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giữa mùa Thu.
Mùa thu ở thành phố Lâm rất đẹp nhưng không đặc biệt như Bắc Kinh. Mộ Thiện không ngờ mùa thu năm nay cô lại có dịp trở lại Bắc Kinh để tham gia tiệc đầy tháng của con trai Trương Ngân Thiên.
Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành và một số tâm phúc bay đi Bắc Kinh chúc mừng. Tại sao cần rầm rộ như vậy? Mộ Thiện biết rõ, đối với loại người như Trương Ngân Thiên, lợi ích và thực lực là nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta hợp tác với Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành. Nhưng nếu không phải thật lòng thích hai người, ông ta sẽ không bao giờ đích thân trực tiếp gặp gỡ bọn họ.
Vì vậy Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không hẹn cùng phát triển mối quan hệ thân tình với Trương Ngân Thiên. Điều này cũng là một đạo lý Mộ Thiện học được ở trên thương trường, đó là tình cảm. Nhiều khi yếu tố tình cảm còn dễ thuyết phục hơn cả lợi ích kinh tế. Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành tuy chưa thân đến mức phơi hết tâm can với Trương Ngân Thiên, nhưng qua mấy tháng hợp tác thuận lợi, mối quan hệ giữa họ phát triển vượt bậc. Thậm chí một lần nhắc đến Trương Ngân Thiên, Trần Bắc Nghiêu nói với Mộ Thiện: "Ông ta là một doanh nhân đầy sức hút."
Mộ Thiện hỏi lại: "Lẽ nào anh không phải sao?"
Trần Bắc Nghiêu chỉ ôm cô mỉm cười.
Tiệc đầy tháng được tổ chức tại một nhà hàng ngự thiện nổi tiếng trong nội thành Bắc Kinh. Mộ Thiện tuy sống ở Bắc Kinh nhiều năm nhưng cô cũng chưa từng đến nơi cao cấp đốt tiền như nơi này. Nhìn một hàng nhân viên hóa trang thành thái giám và cung nữ đón ở cửa, Mộ Thiện cảm thấy hơi buồn cười.
Trương Ngân Thiên không mời nhiều khách. Một phòng ăn rất rộng chỉ bày hơn hai mươi bàn tiệc, khách ngồi gần kín chỗ. Khi Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện đến bàn ăn chính, Đinh Hành đã ngồi ở đó từ lâu. Trần Bắc Nghiêu nhìn Đinh Hành bằng ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, Mộ Thiện mỉm cười khách sáo. Đinh Hành cũng đáp trả bằng thái độ lạnh lẽo tương tự, chỉ khi nhìn Mộ Thiện, ánh mắt anh mới dịu đi.
Mộ Thiện tất nhiên nhận ra thái độ của hai người. Cô bất giác nghĩ thầm, không biết bọn họ giả vờ hay là thật?"
Cùng bàn còn có hai người đàn ông trung niên, Trần Bắc Nghiêu mỉm cười trao đổi danh thiếp với bọn họ. Một lúc sau, khách đã gần như đông đủ, một bản nhạc du dương vang lên nhưng bị tiếng nói chuyện của mọi người che lấp.
Đúng lúc này, cửa chính vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn. Trương Ngân Thiên mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn nho nhã mỉm cười tiến vào. Bên cạnh ông ta là hai người đàn ông trung niên, Trương Ngân Thiên cứ đi một hai bước lại quay sang trò chuyện với bọn họ. Không cần nói cũng biết đây là khách mời quan trọng nhất của buổi tiệc ngày hôm nay, nên Trương Ngân Thiên mới phải đích thân đi đón. Bạch An An ôm con trai đi sau bọn họ, cô cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, thần sắc vô cùng dịu dàng. Phía sau cô là một đám vệ sỹ.
Ánh đèn rực rỡ ở trung tâm căn phòng chiếu xuống người bọn họ.
Trương Ngân Thiên lên bục nói vài câu cảm ơn, mọi người nâng ly rượu chúc mừng, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Trương Ngân Thiêu giới thiệu qua hai vị khách quý với Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành. Ánh mắt của hai người đột nhiên lóe qua một tia u ám. Khi Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đưa danh thiếp cho hai người đàn ông trung nên, bọn họ chỉ mỉm cười nhận lấy mà không trao đổi danh thiếp. Nhìn sắc mặt của Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện đoán kế hoạch lật đổ Trương Ngân Thiên khó khăn hơn dự kiến. Ở Bắc Kinh, ông ta có mối quan hệ với rộng rãi với quan chức cao cấp, có thể nói một tay vươn tới trời.
Có lẽ vì nể mặt Trương Ngân Thiên nên Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không có bất cứ hành động thù địch nào, không khí trên bàn ăn tương đối ôn hòa. Mộ Thiện thỉnh thoảng ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Đinh Hành, nhưng cô lập tức nhìn đi chỗ khác.
Nhấm nháp một lúc, Mộ Thiện ngẩng lên quan sát người đi đi lại lại chúc tụng trong phòng. Tầm là vệ sỹ của cô, hắn nói sẽ theo cô 24/24, vậy mà bây giờ cô nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy bóng dáng hắn. Mộ Thiện biết Tầm và cô thuộc hai thế giới khác nhau nên cũng không bận tâm, cô quay sang chơi đùa với con trai Bạch An An.
Khi buổi tiệc diễn ra quá nửa, Trương Ngân Thiên có điện thoại. Ông ta nối máy nói hai câu, sắc mặt hơi thay đổi. Sau đó ông ta đứng dậy: "Xin lỗi các vị, tôi có chuyện gấp, thứ lỗi cho tôi ra ngoài nghe cuộc điện thoại." Ông ta cúi người trước hai vị khách quý: "Tôi xin lỗi!" Ông ta cúi xuống hôn lên trán Bạch An An rồi đi sang phòng bên cạnh.
Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành không hề để ý đến Trương Ngân Thiên, bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh. Mộ Thiện đoán chắc là xảy ra chuyện, nếu không Trương Ngân Thiên sẽ không bỏ mặc khách quý đi chỗ khác nghe điện thoại. Trước khi đến đây, cô nghe Trần Bắc Nghiêu nói, Lý Thành sẽ hành động vào tiệc đầy tháng của con trai Trương Ngân Thiên, để ép ông ta chủ động đề nghị Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành giúp đỡ.
Tâm trạng Mộ Thiện hơi căng thẳng, cô đột nhiên hoa mắt chóng mặt. Đúng lúc Trần Bắc Nghiêu gắp một miếng cá bỏ vào bát cô, bình thường Mộ Thiện rất thích ăn cá nhưng hôm nay ngửi thấy mùi tanh của cá biển, cô cảm thấy rất buồn nôn. Mộ Thiện bịt miệng nhắm mắt và thở dốc.
"Em làm sao vậy?" Trần Bắc Nghiêu lập tức buông đũa, đỡ lưng cô. Đinh Hành ở phía đối diện cũng nhìn sang bên này, anh nhíu mày khi bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt của Mộ Thiện.
Bạch An An ngẩng đầu quan sát Mộ Thiện, cô đột nhiên hỏi: "Có phải gần đây chị rất hay buồn ngủ?"
Mộ Thiện kinh ngạc gật đầu. Thời gian gần đây đúng là cô cả ngày uể oải, trời vừa sẩm tối đã buồn ngủ, ngủ đến chín mười giờ sáng ngày hôm sau cũng chưa muốn dậy, khẩu vị của cô kém hẳn, kinh nguyệt cũng chưa thấy đâu. Mộ Thiện không mấy lưu ý bởi từ lúc bị trúng đạn, sức khỏe cô giảm sút đi nhiều, chu kỳ kinh nguyệt cũng không đều như trước. Cô sợ Trần Bắc Nghiêu lo lắng nên không nói cho anh biết.
Bạch An An mỉm cười: "Chị hãy đi kiểm tra đi, có khi mang thai cũng nên. Ba tháng đầu em cũng suốt ngày buồn ngủ, chẳng muốn ăn gì cả."
Lời nói vừa dứt, cả bàn ăn yên tĩnh một cách lạ thường.
Những người khách lên tiếng trước tiên, bọn họ khách sáo chúc mừng Trần Bắc Nghiêu: "Trần tổng, chúc mừng cậu, chúc mừng!" Trần Bắc Nghiêu trầm ngâm vài giây rồi nắm tay Mộ Thiện: "Đúng không em?"
"Em...cũng không biết." Mộ Thiện sững sờ kinh ngạc. Sau khi từ Panama trở về Trung Quốc, cô và Trần Bắc Nghiêu luôn thực hiện biện pháp an toàn hay vào thời kỳ an toàn. Nghe Bạch An An nói vậy, cô cảm thấy có khả năng đó. Điều này khiến cô vừa mừng vừa lo, mừng ở chỗ cô thật sự muốn sinh con cho anh, lo ở chỗ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Đinh Hành không rời mắt khỏi Mộ Thiện, lồng ngực anh đau nhói. Cuối cùng anh quay đi chỗ khác, không mở miệng nói chúc mừng.
Khoảng thời gian sau đó, không khí bàn tiệc càng náo nhiệt. Trần Bắc Nghiêu tuy không muốn Mộ Thiện nuôi con một mình, nhưng biết tin anh có khả năng sắp làm bố, lời nói cử chỉ và ánh mắt của anh không che giấu niềm vui. Bạch An An hỏi kỹ triệu chứng của Mộ Thiện, càng khẳng định Mộ Thiện sắp có em bé.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Trương Ngân Thiên vẫn chưa quay về, người trợ lý thay ông ta xin lỗi quan khách. Lúc Mộ Thiện đứng dậy, cô bắt gặp Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành trao đổi ánh mắt. Tim cô đập thình thịch. Tuy Trần Bắc Nghiêu không nói rõ nhưng Mộ Thiện biết sắp đến lúc hành động.
"Em về khách sạn trước đi." Trần Bắc Nghiêu nói với Mộ Thiện: "Bọn anh chờ Trương tiên sinh." Mộ Thiện gật đầu cùng vệ sỹ lên xe về khách sạn trước.
Mộ Thiện đi tắm xong, bên ngoài có tiếng Tầm nói chuyện điện thoại, còn Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa về. Mộ Thiện gọi Tầm vào phòng, hóa ra hôm nay hắn đóng giả làm một người đàn ông trung niên, có cặp lông mày rậm rạp và nước da đen sì, chỉ đôi mắt là không thay đổi. Sau khi nghe Mộ Thiện dặn dò, hắn nheo mắt nhìn cô rồi đi ra ngoài. Mười phút sau, Tầm quay về phòng ném cho Mộ Thiện một cái túi nylon rồi lại đi sang phòng bên cạnh.
Lúc Trần Bắc Nghiêu về khách sạn, Mộ Thiện đang ngủ chập chờn. Cô mở mắt thấy trong phòng tắt hết đèn, chỉ bật ngọn đèn ngủ mờ mờ. Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa cởi áo khoác, anh ngồi ở đầu giường xem thứ gì đó dưới ánh đèn. Mộ Thiện quờ tay sang bên cạnh, phát hiện đồ đã biến mất.
"Hình như trúng rồi..." Mộ Thiện lẩm bẩm một câu, gương mặt Trần Bắc Nghiêu chìm khuất trong bóng tối nên cô không thấy rõ thần sắc của anh. Mộ Thiện quá buồn ngủ nên cô lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Mộ Thiện tỉnh lại, trời đã sáng. Cô quay đầu thấy Trần Bắc Nghiêu đang đứng bên cửa sổ, anh mặc bộ comple phẳng phiu, đẹp như một pho tượng.
"Anh đã hẹn với bệnh viện phụ sản." Phát hiện cô thức giấc, anh nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi!"
Mộ Thiện tỏ ra nghi hoặc: "Phải đi khám sao? Thử bằng cái đó cũng chưa chắc đã chuẩn."
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, anh lôi từ túi quần một que thử thai, trên đó có hai vạch đỏ rõ ràng. Sau một đêm, màu đỏ vẫn chưa tan biến là bao. Anh lại bỏ vào túi quần và đi đến bên cạnh cô: "Vì vậy, chúng ta đi xác định xem thế nào."
Mười một giờ sáng, Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện rời khỏi bệnh viện. Vừa ngồi lên xe, Trần Bắc Nghiêu liền gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện phụ sản của thành phố Lâm. Nghe đối phương nói lời chúc mừng, khóe miệng Trần Bắc Nghiêu hơi nhếch lên. Anh gọi điện thông báo để đối phương sắp xếp trước lịch trình. Cúp điện thoại, Trần Bắc Nghiêu ngẫm nghĩ rồi quay sang Mộ Thiện: "Em hãy nhờ Diệp Vi Nông gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện."
Mộ Thiện còn đang chìm trong niềm vui, nghe câu nói của Trần Bắc Nghiêu, vài giây sau cô mới hiểu ý anh. Trần Bắc Nghiêu sợ anh đi tù trước khi đứa trẻ sinh ra, người ta không còn nể mặt anh, vì vậy anh mới bảo cô gọi điện cho Diệp Vi Nông, nhờ bạn ra mặt. Điều này khiến Mộ Thiện càng không muốn rời xa anh, cô lập tức túm tay Trần Bắc Nghiêu: "Bây giờ có con rồi...anh vẫn không chịu ra nước ngoài hay sao?"
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc trong giây lát, vấn đề này tối qua anh đã từng nghĩ đến. Anh nắm tay cô, nói từ tốn: "Em muốn con chúng ta có một tuổi thơ như thế nào, một người bố như thế nào?"
Mộ Thiện không thể thốt ra lời.
Về đến khách sạn, Mộ Thiện nghe thấy một vệ sỹ gọi điện thoại thông báo trả vé máy bay, chuyển sang đặt vé tàu hỏa giường nằm. Trần Bắc Nghiêu ôm cô đi vào phòng trong, để cô ngồi xuống ghế sofa rồi rót cho cô một cốc nước ấm. Anh còn thử độ nóng rồi mới đưa vào tay cô. Thấy phòng mở điều hòa, anh cau mày đi tới tắt điều hòa và tiện tay lấy tấm thảm mỏng đắp lên vai cô.
Mộ Thiện nóng đến chảy mồ hôi, cô hất tấm thảm xuống: "Anh không cần cẩn thận như vậy, bác sỹ nói em rất khỏe."
Trần Bắc Nghiêu bình thản lên tiếng: "Về đến thành phố Lâm, em không được chạy linh tinh, không có việc gì thì đi lại trong nhà thôi."
Mộ Thiện lắc đầu: "Không được, em vừa mang thai anh đã định nhốt em hay sao?"
"Ừ, phải nhốt em lại mới được." Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiện ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, anh nói tiếp: "Đường dây vận chuyển vũ khí của Trương Ngân Thiên ở miền bắc rất cẩn mật nhưng một hai tên cầm đầu trong đường vẫn bị cảnh sát mò ra. Vì tình hình ở miền bắc hơi căng thẳng nên hôm qua ông ta nói, hai ngày tới sẽ chuyển một lô vũ khí cho bọn anh để bọn anh đưa ra nước ngoài."
Mộ Thiện giật mình: "Nhanh như vậy sao?"
Trần Bắc Nghiêu gật đầu: "Ừ!"
Tim Mộ Thiện nhói đau, cô không biết nói gì. Cuộc chiến đấu với Trương Ngân Thiên sắp diễn ra, cũng có nghĩa ngày anh đi tù không còn xa nữa.
"Thiện Thiện, lần này anh sẽ không để em một mình. Anh sẽ ở bên em cùng chào đón con của chúng ta ra đời." Thấy thần sắc của cô thay đổi, Trần Bắc Nghiêu lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh tựa vào hai chân cô, cầm tay cô đưa lên môi hôn từng ngón: "Anh hứa với em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.