Chương 53: Khác biệt
Đinh Mặc
11/05/2013
Mộ Thiện ra sức giãy giụa mà không thể nhúc nhích. Cô muốn đập đầu vào thành tủ nhưng bị sợi băng dính dán chặt, đau đến mức chết đi sống lại. Cô muốn nhắm mắt để khỏi chứng kiến cảnh tượng trong phòng nhưng Trần Bắc Nghiêu chỉ cách cô vài mét, anh đang ôm một người phụ nữ khác và đối mặt với nguy hiểm nên cô không cam tâm. Đang lúc bi phẫn, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói bình thản của Trần Bắc Nghiêu: "Trên người em hình như có mùi gì?"
Mộ Thiện thở phào, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, cô lại nhìn qua khe tủ. Lúc này, Trần Bắc Nghiêu buông người Tô Ẩn Hạ và đứng dậy. Tô Ẩn Hạ hàm hồ hỏi nhỏ: "Sao cơ?"
Trần Bắc Nghiêu nhìn cô ta mỉm cười: "Trên người em có mùi mồ hôi, em đi tắm trước đi." Tô Ẩn Hạ vốn rất cảnh giác, nhưng nghe giọng nói dịu dàng của anh, cô ta nhẹ nhõm hẳn. Hôm nay cô ta đột nhập vào nhà của Trần Bắc Nghiêu, tuy khá bình tĩnh nhưng cô ta cũng không dám lơ là. Tất nhiên cô ta đến đây với mục đích giết người nhưng thấy khí chất và dung mạo Trần Bắc Nghiêu xuất sắc hơn bất cứ người đàn ông cô ta từng gặp, lại nghe nói Trần Bắc Nghiêu có thân thủ rất tốt, cô ta quyết định quyến rũ anh và sẽ ra tay trong lúc hai người mặn nồng. Làm vậy cô ta vừa có thể hoàn thành công việc, lại vừa có thể tận hưởng khoái lạc với trùm xã hội đen nổi tiếng.
Tô Ẩn Hạ nở nụ cười ngọt ngào với Trần Bắc Nghiêu rồi giơ tay cởi váy ngủ. Dưới ánh đèn mờ mờ, thân hình cô ta đầy đặn hấp dẫn không thua kém Mộ Thiện. Mặc dù tự tin sẽ không bị phát hiện nhưng Tô Ẩn Hạ không dám cởi cả quần lót. Cô ta duyên dáng đi vào nhà tắm.
Sau khi Tô Ẩn Hạ khuất dạng,Trần Bắc Nghiêu đưa mắt về phía nhà tắm. Mộ Thiện bất giác nhớ đến những lúc cô tắm, Trần Bắc Nghiêu thỉnh thoảng mở cửa ngắm nhìn cô, thậm chí có lúc anh còn xông vào cùng cô tắm uyên ương. Nghĩ đến đây, tim Mộ Thiện nhói đau. Quả nhiên ở bên ngoài, Trần Bắc Nghiêu chậm rãi đi đến cửa nhà tắm.
Tô Ẩn Hạ khi vào nhà tắm thuận tay đóng cửa. Nhưng cô ta hiểu rõ đàn ông, trong lòng chờ mong Trần Bắc Nghiêu đẩy cửa đi vào. Phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cô ta quyết định giải quyết anh ngay trong này, tiếng động sẽ càng nhỏ hơn. Một lát sau, cô ta thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân của Trần Bắc Nghiêu bên ngoài cửa, trong lòng khấp khởi mừng thầm.
Mộ Thiện thấy Trần Bắc Nghiêu đặt tay lên tay nắm mở cửa, nước mắt cô lại chảy xuống. Nào ngờ, Trần Bắc Nghiêu không đẩy cửa mà với tay mở ngăn kéo ở bên cạnh, cầm cái chìa khóa tra vào ổ, nhẹ nhàng vặn một vòng, khóa trái cửa nhà tắm.
Trong nhà tắm, Tô Ẩn Hạ chờ mãi cũng chỉ thấy Trần Bắc Nghiêu dừng lại ở ngoài cửa mà không có thêm bất cứ động tác nào khác. Cô ta tắt vòi nước nói vọng ra ngoài: "Anh có vào trong này không?"
"Em cứ tắm sạch sẽ đi". Trần Bắc Nghiêu trả lời.
Tô Ẩn Hạ từng đọc qua tài liệu về Trần Bắc Nghiêu, biết con người này tính tình thâm hiểm cổ quái, chắc là đối với phụ nữ cũng như vậy. Cô ta trả lời một tiếng "vâng" rồi vặn vòi hoa sen tắm rửa thật sự.
Ở bên ngoài, Trần Bắc Nghiêu đảo mắt quanh phòng một lượt, Mộ Thiện mừng rỡ khôn xiết. Cô thấy ánh mắt anh dừng lại ở tủ quần áo một giây nhưng anh không tiến về phía cô mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Mười mấy giây sau, Trần Bắc Nghiêu lại tiến vào phòng. Chỉ là lần này, trong tay anh cầm một khẩu súng. Mấy vệ sỹ rón rén đi sau lưng anh. Bọn họ áp sát vào cửa nhà tắm, giơ súng lặng lẽ chờ đợi.
Trần Bắc Nghiêu đi đến bên giường ngủ, nhấc tấm đệm kiểm tra gầm giường. Sau đó anh đứng dậy đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cửa tủ.
Mộ Thiện giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh vô cùng đau xót khi thấy bộ dạng của cô. Anh vẫy tay ra hiệu một vệ sỹ, người đó lặng lẽ đi đến đưa cho anh con dao. Trần Bắc Nghiêu đón lấy, cắt đứt băng dính. Chân tay Mộ Thiện đã tê liệt từ lâu, thân thể vừa được tự do, cô liền đổ người xuống. Trần Bắc Nghiêu vội đỡ Mộ Thiện, ôm cô vào lòng rồi bế cô đi ra ngoài.
Trên hành lang, mấy vệ sỹ nghe tin dữ vừa vặn chạy tới nơi. Nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đi ra ngoài, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Trần Bắc Nghiêu đưa mắt ra hiệu cho một tâm phúc trong đám người, tâm phúc gật đầu, dẫn mấy vệ sỹ đi vào phòng ngủ.
Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đi xuống phòng khách ở tầng một. Phòng khách xuất hiện bảy tám vệ sỹ. Những người này bình thường bảo vệ vòng ngoài ngôi biệt thự. Trong nhà xảy ra chuyện, bọn họ lập tức tụ tập ở đây. Trần Bắc Nghiêu đặt Mộ Thiện nằm xuống ghế sofa, đồng thời tháo miếng băng dính trên miệng cô.
"Bắc Nghiêu!" Mộ Thiện nghẹn ngào, cô giơ tay ôm chặt người anh, anh cũng ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu mới thả lỏng người Mộ Thiện, nhưng anh vẫn để cô tựa vào ngực anh, anh cất giọng dịu dàng: "Đừng sợ." Mộ Thiện tưởng hôm nay cô và anh sẽ gặp đại nạn, nhưng bây giờ hồi tưởng mới thấy, dường như Trần Bắc Nghiêu lập tức phát hiện ra nữ sát thủ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô cất giọng hiếu kỳ: "Sao anh nhận ra cô ta không phải là em?"
Thần sắc Mộ Thiện đã trở lại bình thường, nhưng hai tay cô vẫn nắm chặt áo sơ mi của Trần Bắc Nghiêu không rời làm tim anh mềm hẳn. Về nghi vấn của cô, anh không cho rằng đó là chuyện ghê gớm, anh giải thích: "Một người vừa báo cho anh biết, sẽ có một nữ sát thủ có biệt tài cải dạng đến thành phố Lâm trong nay mai nên anh đã lưu tâm. Tuy nhiên, cô ta và em khác biệt lớn nên anh nhận ra ngay."
Nghe Trần Bắc Nghiêu nói vậy, Mộ Thiện cảm thấy hơi kỳ lạ. Tô Ẩn Hạ đóng giả rất giống cô. Lúc đó trong phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ mờ mờ, dù Trần Bắc Nghiêu sống với cô lâu ngày, cô nghĩ anh cũng nhất thời không thể phân biệt. Vậy mà anh nói "khác biệt rất lớn", không biết khác biệt ở điểm nào?
Thật ra Mộ Thiện không hiểu, kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, thân hình của cô đã thu hút sự chú ý của Trần Bắc Nghiêu. Anh có tính cách lạnh lùng, không có sở thích nào khác. Trong suốt thời gian xa cách, những lúc mệt mỏi, chỉ cần anh hồi tưởng lại làn da mềm mại, mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô, anh lập tức cảm thấy đầu óc thư thái, áp lực giảm bớt.
Bây giờ Mộ Thiện sống cùng anh, đêm đêm ôm ấp thân mật, thân thể cô càng khắc sâu trong trí não anh, dù là nốt ruồi nhỏ trên đầu vai cô hay đường nét xương quai xanh.
Tô Ẩn Hạ tuy có thể đóng giả giống Mộ Thiện đến tám chín phần, nhưng Trần Bắc Nghiêu vừa chạm vào làn da của cô ta, ngửi mùi hương trên cơ thể cô ta, anh lập tức nhận ra không phải là Mộ Thiện. Nhớ đến thông tin cảnh báo vừa nhận được, anh càng nghi ngờ người phụ nữ này. Lúc đó, anh không kinh động đến cô ta bởi vì anh lo Mộ Thiện vẫn còn ở trong tay cô ta, không biết có bị cô ta hạ độc thủ? Bây giờ thấy Mộ Thiện vẫn nguyên vẹn, Trần Bắc Nghiêu đương nhiên vô cùng mừng rỡ.
Hai người lại ôm nhau một lúc, tầng trên đột nhiên có tiếng bước chân rầm rập. Hai ba phút sau, mấy người vệ sỹ giải nữ sát thủ xuống dưới lầu. Cô ta bị trói chặt hai tay. Lúc cô ta đi xuống, đám vệ sỹ đứng gác dưới phòng khách vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo của cô ta. Nghĩ đến chuyện người phụ nữ này dễ dàng lọt qua tuyến phòng thủ của bọn họ, bọn họ rất hổ thẹn.
Một tâm phúc đi đến báo cáo: "Lão đại, tôi sẽ dẫn cô ta đi bây giờ."
Trần Bắc Nghiêu gật đầu. Đám vệ sỹ liền giải nữ sát thủ rời khỏi ngôi biệt thự. Tâm trạng Mộ Thiện hơi phức tạp. Cô biết nữ sát thủ một khi đã lọt vào tay Trần Bắc Nghiêu rất khó bảo toàn mạng sống. Nhưng nếu không phải Trần Bắc Nghiêu cảnh giác, có lẽ anh đã chết trong tay cô ta. Vậy thì bây giờ anh giết cô ta cũng không có gì sai trái?
Trần Bắc Nghiêu như đọc được suy nghĩ của Mộ Thiện, anh nói dịu dàng: "Anh sẽ không giết cô ta."
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Cô ta dám động đến em, tất nhiên sẽ bị trừng phạt. Đợi đến khi bọn họ hỏi ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh sẽ giao cô ta cho hình cảnh quốc tế. Một sát thủ quốc tế như cô ta chắc chắn phạm tội đủ đem ra xử bắn hoặc bị tù mọt gông."
Mộ Thiện cũng nghĩ đây là biện pháp thỏa đáng nhất. Một cơn bão táp được giải quyết êm đẹp, nhưng ai biết được sau này sẽ còn trắc trở lớn hơn. Mộ Thiện chỉ cảm thấy tương lai mù mịt.
Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện đi lên phòng ngủ phụ ở tầng trên, anh nói: "Hôm nay chúng ta ngủ tạm ở đây."
Mộ Thiện gật đầu, nghĩ đến chuyện nữ sát thủ mặc đồ của cô nằm trên giường của cô, cô thật sự thấy buồn nôn. Mộ Thiện vừa ngồi xuống giường, Trần Bắc Nghiêu lập tức đè cô xuống hôn ngấu nghiến.
Sống với Trần Bắc Nghiêu lâu ngày, Mộ Thiện cũng dần biết tính anh. Lúc này, ánh mắt anh chuyên tâm, động tác rất mạnh mẽ, cô vừa cảm động vừa buồn cười. Nhưng cô cũng giơ tay ôm chặt lưng anh.
Sau một hồi hoan ái, Trần Bắc Nghiêu nằm trên giường, Mộ Thiện nằm nghiêng trong lòng anh. Trong mắt cô vẫn ẩn hiện vẻ lo lắng, anh trầm tư vài giây rồi mở miệng: "Bà xã, Lý Thành vẫn chưa chết."
Ngữ khí của anh rất bình thản, nhưng Mộ Thiện nghe như sét đánh bên tai. Lý Thành chưa chết? Trước đó có tin anh ta đã qua đời, phía cảnh sát lại không có bất cứ động thái nào, Mộ Thiện còn nghĩ, tuy cái chết của Lý Thành rất đáng tiếc nhưng đồng nghĩa với việc Trần Bắc Nghiêu thoát khỏi một tai họa. Ai ngờ Lý Thành vẫn chưa chết.
Mộ Thiện ngẫm nghĩ, có lẽ lần trước Lý Thành và Bạch An An chạy trốn, bị người của Trương Ngân Thiên truy đuổi, anh ta phải giả chết để che mắt ai đó. Có lẽ lúc bấy giờ Lý Thành đã nhận được sự giúp đỡ từ thế lực đằng sau anh ta nên mới có thể thoát chết trong cuộc đụng độ với người của Trương Ngân Thiên.
"Lý Thành tìm anh à?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu biết Mộ Thiện đã đoán ra phần nào, anh vuốt tóc cô, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng: "Chính Lý Thành là người gọi điện báo tin cho anh về sự xuất hiện của nữ sát thủ."
Trong lòng Mộ Thiện dấy lên một tia hy vọng, có lẽ Lý Thành vẫn nể tình Trần Bắc Nghiêu.
Trần Bắc Nghiêu nói tiếp: "Cậu ta hẹn anh ngày mai gặp mặt". Đã đến nước này chỉ có thể bình tĩnh quan sát tình hình rồi lựa cách ứng phó. Mộ Thiện ngước nhìn Trần Bắc Nghiêu: "Bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng đừng giấu em."
Trần Bắc Nghiêu nghiêm túc gật đầu, coi như nhận lời cô. Thật ra những vụ ám sát trước đó, anh không nói cho Mộ Thiện biết không phải anh cố ý giấu cô, mà dù cô biết cũng chẳng có tác dụng, ngược lại khiến cô càng lo lắng hơn.
Nhưng hôm nay thì khác, đối phương đột nhập vào nhà anh, thậm chí còn ra tay với Mộ Thiện. Anh đối với Mộ Thiện tình nồng ý đậm, tâm linh tương thông nên gặp phải biến cố lớn như vậy, anh không muốn tiếp tục che giấu cô.
Mộ Thiện hôm nay tinh thần căng thẳng, vừa rồi lại cùng Trần Bắc Nghiêu ân ái nên cô không trụ nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mặc dù cô còn chưa ăn tối. Trần Bắc Nghiêu ngắm nhìn người phụ nữ trong lòng, cặp lông mày anh giãn ra, khóe miệng nhếch lên. Dáng vẻ của Mộ Thiện trong giấc ngủ rất thư thái an lòng, làm tim anh rung nhẹ.
Trần Bắc Nghiêu mồ côi từ nhỏ, đối với các vụ chém giết không còn xa lạ. Lần này, dù đoán ra Trương Ngân Thiên và Đinh Hành liên thủ ám hại anh nhưng mối hận trong lòng anh không mãnh liệt như trước kia. Ngược lại anh nghĩ, nếu không sớm hoàn lương, kiểu gì cũng sẽ có một ngày phiền phức tìm đến cửa. Nếu Mộ Thiện bị liên lụy, mười Trương Ngân Thiên và Đinh Hành cũng không thể bù đắp. Nghĩ đến đây, ý định tạm thời ra nước ngoài lánh nạn vài năm càng trở nên kiên định hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Bắc Nghiêu xuống phòng khách liền nhìn thấy Châu Á Trạch ngồi đợi sẵn. Hai người vào xe ô tô, Châu Á Trạch quay xuống hỏi: "Ngộ nhỡ thằng đó cho người mai phục thì phải làm thế nào?"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Nếu cậu ta muốn bắt tôi thì sẽ trực tiếp dẫn người đến nhà. Á Trạch, cảnh sát không cần giở thủ đoạn đâu."
Châu Á Trạch ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, anh ta thở dài: "Không biết tên Lý Thành rốt cuộc muốn gì?"
Trần Bắc Nghiêu không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc này Mộ Thiện đã thức giấc, cô đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ dõi theo chiếc xe của anh. Dưới ánh nắng của buổi sớm mai, gương mặt cô ngời sáng. Tuy cô đứng yên lặng ở đó nhưng từ người cô vừa toát ra vẻ dịu dàng, lại có nét trầm tĩnh kiên định hiếm gặp ở phụ nữ. Đúng lúc này, ô tô chở Trần Bắc Nghiêu từ từ lăn bánh, chẳng mấy chốc đi ra cổng lớn. Tầm mắt của Trần Bắc Nghiêu chỉ còn lại vườn cây xanh mướt của ngôi biệt thự, bóng dáng Mộ Thiện biến mất hoàn toàn.
Mộ Thiện thở phào, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, cô lại nhìn qua khe tủ. Lúc này, Trần Bắc Nghiêu buông người Tô Ẩn Hạ và đứng dậy. Tô Ẩn Hạ hàm hồ hỏi nhỏ: "Sao cơ?"
Trần Bắc Nghiêu nhìn cô ta mỉm cười: "Trên người em có mùi mồ hôi, em đi tắm trước đi." Tô Ẩn Hạ vốn rất cảnh giác, nhưng nghe giọng nói dịu dàng của anh, cô ta nhẹ nhõm hẳn. Hôm nay cô ta đột nhập vào nhà của Trần Bắc Nghiêu, tuy khá bình tĩnh nhưng cô ta cũng không dám lơ là. Tất nhiên cô ta đến đây với mục đích giết người nhưng thấy khí chất và dung mạo Trần Bắc Nghiêu xuất sắc hơn bất cứ người đàn ông cô ta từng gặp, lại nghe nói Trần Bắc Nghiêu có thân thủ rất tốt, cô ta quyết định quyến rũ anh và sẽ ra tay trong lúc hai người mặn nồng. Làm vậy cô ta vừa có thể hoàn thành công việc, lại vừa có thể tận hưởng khoái lạc với trùm xã hội đen nổi tiếng.
Tô Ẩn Hạ nở nụ cười ngọt ngào với Trần Bắc Nghiêu rồi giơ tay cởi váy ngủ. Dưới ánh đèn mờ mờ, thân hình cô ta đầy đặn hấp dẫn không thua kém Mộ Thiện. Mặc dù tự tin sẽ không bị phát hiện nhưng Tô Ẩn Hạ không dám cởi cả quần lót. Cô ta duyên dáng đi vào nhà tắm.
Sau khi Tô Ẩn Hạ khuất dạng,Trần Bắc Nghiêu đưa mắt về phía nhà tắm. Mộ Thiện bất giác nhớ đến những lúc cô tắm, Trần Bắc Nghiêu thỉnh thoảng mở cửa ngắm nhìn cô, thậm chí có lúc anh còn xông vào cùng cô tắm uyên ương. Nghĩ đến đây, tim Mộ Thiện nhói đau. Quả nhiên ở bên ngoài, Trần Bắc Nghiêu chậm rãi đi đến cửa nhà tắm.
Tô Ẩn Hạ khi vào nhà tắm thuận tay đóng cửa. Nhưng cô ta hiểu rõ đàn ông, trong lòng chờ mong Trần Bắc Nghiêu đẩy cửa đi vào. Phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cô ta quyết định giải quyết anh ngay trong này, tiếng động sẽ càng nhỏ hơn. Một lát sau, cô ta thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân của Trần Bắc Nghiêu bên ngoài cửa, trong lòng khấp khởi mừng thầm.
Mộ Thiện thấy Trần Bắc Nghiêu đặt tay lên tay nắm mở cửa, nước mắt cô lại chảy xuống. Nào ngờ, Trần Bắc Nghiêu không đẩy cửa mà với tay mở ngăn kéo ở bên cạnh, cầm cái chìa khóa tra vào ổ, nhẹ nhàng vặn một vòng, khóa trái cửa nhà tắm.
Trong nhà tắm, Tô Ẩn Hạ chờ mãi cũng chỉ thấy Trần Bắc Nghiêu dừng lại ở ngoài cửa mà không có thêm bất cứ động tác nào khác. Cô ta tắt vòi nước nói vọng ra ngoài: "Anh có vào trong này không?"
"Em cứ tắm sạch sẽ đi". Trần Bắc Nghiêu trả lời.
Tô Ẩn Hạ từng đọc qua tài liệu về Trần Bắc Nghiêu, biết con người này tính tình thâm hiểm cổ quái, chắc là đối với phụ nữ cũng như vậy. Cô ta trả lời một tiếng "vâng" rồi vặn vòi hoa sen tắm rửa thật sự.
Ở bên ngoài, Trần Bắc Nghiêu đảo mắt quanh phòng một lượt, Mộ Thiện mừng rỡ khôn xiết. Cô thấy ánh mắt anh dừng lại ở tủ quần áo một giây nhưng anh không tiến về phía cô mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Mười mấy giây sau, Trần Bắc Nghiêu lại tiến vào phòng. Chỉ là lần này, trong tay anh cầm một khẩu súng. Mấy vệ sỹ rón rén đi sau lưng anh. Bọn họ áp sát vào cửa nhà tắm, giơ súng lặng lẽ chờ đợi.
Trần Bắc Nghiêu đi đến bên giường ngủ, nhấc tấm đệm kiểm tra gầm giường. Sau đó anh đứng dậy đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cửa tủ.
Mộ Thiện giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh vô cùng đau xót khi thấy bộ dạng của cô. Anh vẫy tay ra hiệu một vệ sỹ, người đó lặng lẽ đi đến đưa cho anh con dao. Trần Bắc Nghiêu đón lấy, cắt đứt băng dính. Chân tay Mộ Thiện đã tê liệt từ lâu, thân thể vừa được tự do, cô liền đổ người xuống. Trần Bắc Nghiêu vội đỡ Mộ Thiện, ôm cô vào lòng rồi bế cô đi ra ngoài.
Trên hành lang, mấy vệ sỹ nghe tin dữ vừa vặn chạy tới nơi. Nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đi ra ngoài, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Trần Bắc Nghiêu đưa mắt ra hiệu cho một tâm phúc trong đám người, tâm phúc gật đầu, dẫn mấy vệ sỹ đi vào phòng ngủ.
Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đi xuống phòng khách ở tầng một. Phòng khách xuất hiện bảy tám vệ sỹ. Những người này bình thường bảo vệ vòng ngoài ngôi biệt thự. Trong nhà xảy ra chuyện, bọn họ lập tức tụ tập ở đây. Trần Bắc Nghiêu đặt Mộ Thiện nằm xuống ghế sofa, đồng thời tháo miếng băng dính trên miệng cô.
"Bắc Nghiêu!" Mộ Thiện nghẹn ngào, cô giơ tay ôm chặt người anh, anh cũng ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu mới thả lỏng người Mộ Thiện, nhưng anh vẫn để cô tựa vào ngực anh, anh cất giọng dịu dàng: "Đừng sợ." Mộ Thiện tưởng hôm nay cô và anh sẽ gặp đại nạn, nhưng bây giờ hồi tưởng mới thấy, dường như Trần Bắc Nghiêu lập tức phát hiện ra nữ sát thủ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô cất giọng hiếu kỳ: "Sao anh nhận ra cô ta không phải là em?"
Thần sắc Mộ Thiện đã trở lại bình thường, nhưng hai tay cô vẫn nắm chặt áo sơ mi của Trần Bắc Nghiêu không rời làm tim anh mềm hẳn. Về nghi vấn của cô, anh không cho rằng đó là chuyện ghê gớm, anh giải thích: "Một người vừa báo cho anh biết, sẽ có một nữ sát thủ có biệt tài cải dạng đến thành phố Lâm trong nay mai nên anh đã lưu tâm. Tuy nhiên, cô ta và em khác biệt lớn nên anh nhận ra ngay."
Nghe Trần Bắc Nghiêu nói vậy, Mộ Thiện cảm thấy hơi kỳ lạ. Tô Ẩn Hạ đóng giả rất giống cô. Lúc đó trong phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ mờ mờ, dù Trần Bắc Nghiêu sống với cô lâu ngày, cô nghĩ anh cũng nhất thời không thể phân biệt. Vậy mà anh nói "khác biệt rất lớn", không biết khác biệt ở điểm nào?
Thật ra Mộ Thiện không hiểu, kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, thân hình của cô đã thu hút sự chú ý của Trần Bắc Nghiêu. Anh có tính cách lạnh lùng, không có sở thích nào khác. Trong suốt thời gian xa cách, những lúc mệt mỏi, chỉ cần anh hồi tưởng lại làn da mềm mại, mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô, anh lập tức cảm thấy đầu óc thư thái, áp lực giảm bớt.
Bây giờ Mộ Thiện sống cùng anh, đêm đêm ôm ấp thân mật, thân thể cô càng khắc sâu trong trí não anh, dù là nốt ruồi nhỏ trên đầu vai cô hay đường nét xương quai xanh.
Tô Ẩn Hạ tuy có thể đóng giả giống Mộ Thiện đến tám chín phần, nhưng Trần Bắc Nghiêu vừa chạm vào làn da của cô ta, ngửi mùi hương trên cơ thể cô ta, anh lập tức nhận ra không phải là Mộ Thiện. Nhớ đến thông tin cảnh báo vừa nhận được, anh càng nghi ngờ người phụ nữ này. Lúc đó, anh không kinh động đến cô ta bởi vì anh lo Mộ Thiện vẫn còn ở trong tay cô ta, không biết có bị cô ta hạ độc thủ? Bây giờ thấy Mộ Thiện vẫn nguyên vẹn, Trần Bắc Nghiêu đương nhiên vô cùng mừng rỡ.
Hai người lại ôm nhau một lúc, tầng trên đột nhiên có tiếng bước chân rầm rập. Hai ba phút sau, mấy người vệ sỹ giải nữ sát thủ xuống dưới lầu. Cô ta bị trói chặt hai tay. Lúc cô ta đi xuống, đám vệ sỹ đứng gác dưới phòng khách vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo của cô ta. Nghĩ đến chuyện người phụ nữ này dễ dàng lọt qua tuyến phòng thủ của bọn họ, bọn họ rất hổ thẹn.
Một tâm phúc đi đến báo cáo: "Lão đại, tôi sẽ dẫn cô ta đi bây giờ."
Trần Bắc Nghiêu gật đầu. Đám vệ sỹ liền giải nữ sát thủ rời khỏi ngôi biệt thự. Tâm trạng Mộ Thiện hơi phức tạp. Cô biết nữ sát thủ một khi đã lọt vào tay Trần Bắc Nghiêu rất khó bảo toàn mạng sống. Nhưng nếu không phải Trần Bắc Nghiêu cảnh giác, có lẽ anh đã chết trong tay cô ta. Vậy thì bây giờ anh giết cô ta cũng không có gì sai trái?
Trần Bắc Nghiêu như đọc được suy nghĩ của Mộ Thiện, anh nói dịu dàng: "Anh sẽ không giết cô ta."
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Cô ta dám động đến em, tất nhiên sẽ bị trừng phạt. Đợi đến khi bọn họ hỏi ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, anh sẽ giao cô ta cho hình cảnh quốc tế. Một sát thủ quốc tế như cô ta chắc chắn phạm tội đủ đem ra xử bắn hoặc bị tù mọt gông."
Mộ Thiện cũng nghĩ đây là biện pháp thỏa đáng nhất. Một cơn bão táp được giải quyết êm đẹp, nhưng ai biết được sau này sẽ còn trắc trở lớn hơn. Mộ Thiện chỉ cảm thấy tương lai mù mịt.
Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện đi lên phòng ngủ phụ ở tầng trên, anh nói: "Hôm nay chúng ta ngủ tạm ở đây."
Mộ Thiện gật đầu, nghĩ đến chuyện nữ sát thủ mặc đồ của cô nằm trên giường của cô, cô thật sự thấy buồn nôn. Mộ Thiện vừa ngồi xuống giường, Trần Bắc Nghiêu lập tức đè cô xuống hôn ngấu nghiến.
Sống với Trần Bắc Nghiêu lâu ngày, Mộ Thiện cũng dần biết tính anh. Lúc này, ánh mắt anh chuyên tâm, động tác rất mạnh mẽ, cô vừa cảm động vừa buồn cười. Nhưng cô cũng giơ tay ôm chặt lưng anh.
Sau một hồi hoan ái, Trần Bắc Nghiêu nằm trên giường, Mộ Thiện nằm nghiêng trong lòng anh. Trong mắt cô vẫn ẩn hiện vẻ lo lắng, anh trầm tư vài giây rồi mở miệng: "Bà xã, Lý Thành vẫn chưa chết."
Ngữ khí của anh rất bình thản, nhưng Mộ Thiện nghe như sét đánh bên tai. Lý Thành chưa chết? Trước đó có tin anh ta đã qua đời, phía cảnh sát lại không có bất cứ động thái nào, Mộ Thiện còn nghĩ, tuy cái chết của Lý Thành rất đáng tiếc nhưng đồng nghĩa với việc Trần Bắc Nghiêu thoát khỏi một tai họa. Ai ngờ Lý Thành vẫn chưa chết.
Mộ Thiện ngẫm nghĩ, có lẽ lần trước Lý Thành và Bạch An An chạy trốn, bị người của Trương Ngân Thiên truy đuổi, anh ta phải giả chết để che mắt ai đó. Có lẽ lúc bấy giờ Lý Thành đã nhận được sự giúp đỡ từ thế lực đằng sau anh ta nên mới có thể thoát chết trong cuộc đụng độ với người của Trương Ngân Thiên.
"Lý Thành tìm anh à?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu biết Mộ Thiện đã đoán ra phần nào, anh vuốt tóc cô, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng: "Chính Lý Thành là người gọi điện báo tin cho anh về sự xuất hiện của nữ sát thủ."
Trong lòng Mộ Thiện dấy lên một tia hy vọng, có lẽ Lý Thành vẫn nể tình Trần Bắc Nghiêu.
Trần Bắc Nghiêu nói tiếp: "Cậu ta hẹn anh ngày mai gặp mặt". Đã đến nước này chỉ có thể bình tĩnh quan sát tình hình rồi lựa cách ứng phó. Mộ Thiện ngước nhìn Trần Bắc Nghiêu: "Bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng đừng giấu em."
Trần Bắc Nghiêu nghiêm túc gật đầu, coi như nhận lời cô. Thật ra những vụ ám sát trước đó, anh không nói cho Mộ Thiện biết không phải anh cố ý giấu cô, mà dù cô biết cũng chẳng có tác dụng, ngược lại khiến cô càng lo lắng hơn.
Nhưng hôm nay thì khác, đối phương đột nhập vào nhà anh, thậm chí còn ra tay với Mộ Thiện. Anh đối với Mộ Thiện tình nồng ý đậm, tâm linh tương thông nên gặp phải biến cố lớn như vậy, anh không muốn tiếp tục che giấu cô.
Mộ Thiện hôm nay tinh thần căng thẳng, vừa rồi lại cùng Trần Bắc Nghiêu ân ái nên cô không trụ nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mặc dù cô còn chưa ăn tối. Trần Bắc Nghiêu ngắm nhìn người phụ nữ trong lòng, cặp lông mày anh giãn ra, khóe miệng nhếch lên. Dáng vẻ của Mộ Thiện trong giấc ngủ rất thư thái an lòng, làm tim anh rung nhẹ.
Trần Bắc Nghiêu mồ côi từ nhỏ, đối với các vụ chém giết không còn xa lạ. Lần này, dù đoán ra Trương Ngân Thiên và Đinh Hành liên thủ ám hại anh nhưng mối hận trong lòng anh không mãnh liệt như trước kia. Ngược lại anh nghĩ, nếu không sớm hoàn lương, kiểu gì cũng sẽ có một ngày phiền phức tìm đến cửa. Nếu Mộ Thiện bị liên lụy, mười Trương Ngân Thiên và Đinh Hành cũng không thể bù đắp. Nghĩ đến đây, ý định tạm thời ra nước ngoài lánh nạn vài năm càng trở nên kiên định hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Bắc Nghiêu xuống phòng khách liền nhìn thấy Châu Á Trạch ngồi đợi sẵn. Hai người vào xe ô tô, Châu Á Trạch quay xuống hỏi: "Ngộ nhỡ thằng đó cho người mai phục thì phải làm thế nào?"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Nếu cậu ta muốn bắt tôi thì sẽ trực tiếp dẫn người đến nhà. Á Trạch, cảnh sát không cần giở thủ đoạn đâu."
Châu Á Trạch ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, anh ta thở dài: "Không biết tên Lý Thành rốt cuộc muốn gì?"
Trần Bắc Nghiêu không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc này Mộ Thiện đã thức giấc, cô đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ dõi theo chiếc xe của anh. Dưới ánh nắng của buổi sớm mai, gương mặt cô ngời sáng. Tuy cô đứng yên lặng ở đó nhưng từ người cô vừa toát ra vẻ dịu dàng, lại có nét trầm tĩnh kiên định hiếm gặp ở phụ nữ. Đúng lúc này, ô tô chở Trần Bắc Nghiêu từ từ lăn bánh, chẳng mấy chốc đi ra cổng lớn. Tầm mắt của Trần Bắc Nghiêu chỉ còn lại vườn cây xanh mướt của ngôi biệt thự, bóng dáng Mộ Thiện biến mất hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.