Chương 14
Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
12/05/2021
Một đêm này, vui vẻ nhất dĩ nhiên là Đường Mính Khả. Nàng phát hiện Tô Mi Niệp ăn tình cổ, so với trong ngày thường kiều mỵ không ít, đều là trong ngày thường không thấy được tư thái này, thậm chí thỉnh thoảng thúc giục mấy tiếng, làm nàng hưởng thụ, trong ngày thường mình vốn hưng phấn Tô Mi Niệp thì muốn nghỉ ngơi, hôm nay cuối cùng có thể thỏa mãn, Đường Mính Khả rất đắc ý, rốt cuộc đút thêm một viên.
Tình căn cổ khan hiếm, An Bình Vương nghĩ hết biện pháp, lấy được ba viên, sợ Đường Mính Khả ném loạn, đầu tiên là giữ lại một viên, nếu đưa cả ba viên, chỉ sợ Tô Mi Niệp mất mạng vì Đường gia hắn. Sau này, An Bình Vương vì chuyện này lần đầu tiên dạy dỗ Đường Mính Khả một phen, thua thiệt hắn còn cảm thấy nàng trưởng thành đâu, cuối cùng làm bậy như thế.
Tô Mi Niệp đã sớm mất thanh tỉnh, chủ động nâng người lên nghênh hợp với Đường Mính Khả, ôm cổ Đường Mính Khả hoàn toàn trầm luân, vẫn như cũ ngại ngùng, dù hưng phấn cắn môi chịu đựng, không có rên ra tiếng, Đường Mính Khả hết lần này tới lần khác yêu thích nàng than nhẹ như vậy. Hai người cũng không biết giằng co bao lâu, đợi Tô Mi Niệp tỉnh lại đã là sáng ngày thứ ba.
Thấy nàng tỉnh lại, Đường Mính Khả mới yên lòng, vội vàng bưng cháo nóng ngồi ở mép giường, đở Tô Mi Niệp dậy, múc một muỗng cháo thổi thổi mới định đút cho Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp lúc này mới nhớ tới hôm qua chuyện gì xảy ra, trong lòng thật sự tức giận, quay đầu đi, không để ý đến Đường Mính Khả.
Đường Mính Khả đem cháo đút tới khóe miệng Tô Mi Niệp, thấy nàng không để ý, "Nàng ăn một chút cháo đi, nàng ngủ cả một ngày, thân thể không chịu nổi"
"Nàng cũng biết thân thể chịu không nỗi? Nàng làm gì có hỏi qua ta sao?" Tô Mi Niệp như cũ nghiêng đầu không nhìn tới Đường Mính Khả, Đường Mính Khả không biết nàng đang nói cái gì, còn cho nàng không thích uống cháo, "Nàng nếu không thích uống cháo, chờ lát nữa ta lại đi mua cái khác, nàng đừng tức giận có được không?" Đường Mính Khả buông chén cháo xuống, suy nghĩ Tô Mi Niệp trong ngày thường thích ăn cái gì, sợ Tô Mi Niệp không hài lòng, dứt khoát trực tiếp hỏi, "Nàng muốn ăn cái gì?"
Tô Mi Niệp giờ phút này không hài lòng dù nửa câu, không để ý Đường Mính Khả, hạ thân nằm xuống, nghiêng người sang như muốn ngủ, Đường Mính Khả có chút nóng nảy, "Ăn một ít rồi ngủ tiếp, nàng ngủ rất lâu rồi. Không được ngủ, nàng không đói bụng, hài tử trong bụng sẽ đói" Đường Mính Khả suy nghĩ, ngày này, Tô Mi Niệp trong bụng cũng coi như có hài tử rồi. Nàng chỉ muốn dụ dỗ Tô Mi Niệp ăn một ít. Ai ngờ nói đến đây, Tô Mi Niệp càng tức giận.
"Hài tử hài tử, ta đã sớm nói, nàng nếu rất muốn có hài tử, nàng có thể tìm người khác, nàng nhất định muốn ta mang thai làm gì?" Tô Mi Niệp đối với đoạn tình cảm này có chút bất an, trong lòng còn chưa chuẩn bị tâm ý sinh con, lúc trước suy nghĩ cùng thương lượng với Đường Mính Khả rồi đến lúc đó mình cũng chuẩn bị xong, ai ngờ hôm qua có được tình căn cổ, lập tức cấp cho nàng.
Tức giận nhất chính là nàng không để ý mình sống chết như thế nào, cho mình hai viên, nếu là còn nữa, chỉ sợ mình giờ phút này đã thành một cổ thi thể, tuy nói mình biết Đường Mính Khả không có ác ý, có thể trong lòng mình luôn khổ sở, luôn là suy nghĩ nhiều, nàng nhấn mạnh lặp đi lặp lại, mình không biết nàng quan tâm cho mình hay bởi vì hài tử, mình không cảm giác được nàng đối với mình cảm giác yêu, chỉ sợ quan hệ hai người minh hiểu lầm, sợ chọn lầm đường, sợ sau này sẽ hối hận.
Nhiều năm như vậy, nàng luôn thản nhiên đối mặt hết thảy, chỉ có đối với Đường Mính Khả không như thế, Đường Mính Khả luôn làm nàng trở tay không kịp, Đường Mính Khả mang nàng ra khỏi lý trí, khi nàng vừa mới an ổn quan hệ hai người, lại náo loạn như vậy, đại khái là trong ngày thường mình chiều nàng, có lúc cũng rất hâm mộ Đường Mính Khả thật đơn giản.
"Nhưng là ta không muốn cùng người khác có hài tử. Ta lúc trước nói rồi, nàng nói đồng ý" Đường Mính Khả có chút đáng thương đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Tô Mi Niệp, một bộ dáng ủy khuất.
"Hôm qua nàng có hỏi qua ta sao? Tuy rằng ta đồng ý, nàng cũng không thể cho ta ăn hai viên a!" Tô Mi Niệp giống như là nhịn rất lâu, ngồi thẳng người trừng mắt nhìn Đường Mính Khả, thân thể có chút trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi nhợt nhạt. Đường Mính Khả vội vàng tiến lên đỡ, lại bị Tô Mi Niệp hất ra.
"Thật xin lỗi, ta biết lỗi rồi, ta không nên tham lam" Đường Mính Khả đứng ở mép giường, cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp, rất sợ Tô Mi Niệp ngã xuống. Tô Mi Niệp dời về phía sau một chút, tựa vào đầu giường, "Nàng biết sai, nàng biết cái gì? Nàng biết tình căn cổ như xuân dược? Nàng biết xuân dược dùng không cẩn thận sẽ chết?" Thân thể Tô Mi Niệp đúng là trống rỗng, chất vấn mấy câu không còn khí lực gì, lời chất vấn hôm nay có chút yếu ớt.
Đường Mính Khả nghe Tô Mi Niệp nói mới cảm thấy sợ hãi, thuận thế quỳ xuống, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta thật không biết. Ta nếu biết được sẽ chết, ta nhất định sẽ không cho nàng ăn. Nàng đừng giận ta, nàng cũng biết ta là kẻ ngốc, ta luôn làm sai rất nhiều chuyện, ta không muốn như vậy, nàng đánh ta mắng ta đi, nàng đừng không để ý tới ta".
Đường Mính Khả thật rất gấp, gấp thân thể Tô Mi Niệp, gấp mình không hiểu chuyện, sợ hơn nữa Tô Mi Niệp không tha thứ cho mình, lớn như vậy, lần đầu tiên cầu xin người khác, lần đầu tiên thừa nhận mình là một kẻ ngốc.
"Nàng không ngốc, là ta ngốc" Tô Mi Niệp không nhìn Đường Mính Khả, sợ mình lại mềm lòng, sợ mình chỉ như vậy tha thứ nàng.
"Không phải vậy, người kinh thành đều biết Đường Mính Khả ta là kẻ ngốc, nàng cũng biết. Nàng đừng tức giận kẻ ngốc được không? Ta sau này đều nghe nàng, ta có lúc không ngốc, ta sau này sẽ không như vậy, ta không ngốc" Đường Mính Khả lời nói không có mạch lạc, lần đầu chân chính trong lòng cảm thấy mình nguyên lai thật sự ngốc, nhưng lại sợ Tô Mi Niệp bởi vì nàng ngốc mà không muốn nàng. Nàng nhìn Tô Mi Niệp không có trả lời, suy nghĩ nàng bây giờ đại khái không muốn gặp lại mình, vội vàng đứng dậy.
"Nếu nàng không muốn gặp ta, ta bây giờ đi ra ngoài, nàng ăn trước một ít, muốn ăn cái gì cứ việc phân phó tiểu nhị là được, ta ở dưới lầu, nàng có chuyện gì, kêu một tiếng là được." Đường Mính Khả đem cháo trên bàn đặt ở trên ghế mép giường, lại nhìn Tô Mi Niệp một chút, mới đi ra khỏi cửa. Nàng đi lần này, Tô Mi Niệp nhẹ nhõm rất nhiều, không có ai ép, tự nhiên không áp lực nhiều, cầm lên chén cháo trên ghế uống.
Đường Mính Khả vốn là muốn ngồi ở đại sảnh chờ, nhưng lại bởi vì không nhìn thấy tình huống trong phòng có chút bất an, suy nghĩ một chút đi tới hậu viện, đứng ở bên cửa sổ dưới lầu, lẳng lặng chờ, mãi cho đến chạng vạng tối, Tô Mi Niệp cũng không có tìm mình, Đường Mính Khả không dám đi lên.
Tiểu nhị kia sợ Đường Mính Khả không chịu nổi, kêu nàng mấy lần đi vào ăn một chút, Đường Mính Khả cũng không chịu đi. Tiểu nhị chỉ đành phải đi tìm Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp nghe không phản ứng gì, vẫn dựa vào đầu giường ngồi, phân phó tiểu nhị đưa cơm tối đi lên.
Đây là mùa mưa, mới vừa rồi ngày còn tốt, rất nhanh âm u, muốn bắt đầu mưa, người trên đường phố nhanh chóng chạy về nhà, Đường Mính Khả ngẩng đầu nhìn trời, đang suy nghĩ mưa trong bao lâu.
Mưa nói đến là đến, không chừa cho Đường Mính Khả chút mặt mũi, Đường Mính Khả nhìn bệ cửa sổ, không nghĩ tránh mưa, nàng sợ mình vừa đi, không nghe được giọng nói Tô Mi Niệp kêu mình, nàng nhìn bệ cửa sổ, vẫn không có thắp đèn, ngày đã tối như vậy, đại khái là ngủ rồi, Đường Mính Khả không có ý đi, lại đột nhiên nhìn thấy có người cầm dù đi tới, nàng nghiêng đầu nhìn chính là Tô Mi Niệp.
Đường Mính Khả xoay người lại, chờ Tô Mi Niệp đến gần, nàng nhìn không chớp mắt, rất sợ mình nhìn lầm rồi, thẳng đến trên đầu không có nước, Tô Mi Niệp đứng ở trước mặt mình.
Đường Mính Khả vừa muốn hướng Tô Mi Niệp cười cười, Tô Mi Niệp bước lên trước dựa vào trong ngực Đường Mính Khả, hai tay ôm cổ Đường Mính Khả, trên tay như cũ che dù, đầu tựa vào đầu vai Đường Mính Khả rơi lệ. Đường Mính Khả trên người đã sớm ướt đẫm, nàng ôm Tô Mi Niệp lại không dám ôm thật chặt, nghe được tiếng khóc Tô Mi Niệp, mới biết nàng khóc, vội vàng hống, "Ta ở đây, ta ở đây".
Như vậy, hai người coi như là giải hòa. Đường Mính Khả biết, đây là Tô Mi Niệp đau lòng mình, cũng không phải thật tha thứ mình. Thật sự là mình quá đáng, phạm vào sai lầm lớn.
Vì chiếu cố Tô Mi Niệp, Đường Mính Khả mua chiếc xe ngựa, dọc theo đường đi không như trước nữa đi tới lui dừng một chút, ngược lại chuyên tâm lấy lòng Tô Mi Niệp, suy nghĩ hậu cung Hoàng huynh các phi tử đều thường thường múa để lấy lòng Hoàng huynh, buổi tối vào quán trọ, múa cho Tô Mi Niệp xem, đại khái là trước khi thấy nhiều, múa lên cũng coi như giống. Ngồi ở trong xe ngựa, Đường Mính Khả vơ vét trong đầu óc chuyện thú vị nói cho Tô Mi Niệp nghe, tư thái kia cũng sắp giống thái giám bên cạnh Hoàng thượng.
Chẳng qua là không an phận mấy ngày, chuyện tìm mình tới cửa.
Ngày hôm đó, xe ngựa mới vừa đi vào rừng, một mũi tên xông thẳng tới, xuyên qua xe ngựa lướt qua khe hở hai người, xuyên qua phu xe, phu xe kia bị mất mạng tại chỗ, phu xe ngã xuống còn kéo dây cương, xe ngựa thuận thế dừng lại. Đường Mính Khả trong lòng lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng đem Tô Mi Niệp đè ở dưới người che chở, rất nhanh, mũi tên liên tiếp bay tới.
Một nhóm người tới, không phải là sơn tặc, thật giống như là hướng về phía Đường Mính Khả, ám vệ phát hiện, đã sớm ứng phó, chỉ chừa mấy người dắt xe ngựa đi. Nhóm người kia rất hung hăn, tất cả đều có chuẩn bị, đùa bỡn ám vệ, bắn mấy mũi tên tên về phía trước, đều là tẩm độc, xuyên qua xe ngựa.
Đường Mính Khả nằm ở trên người Tô Mi Niệp không dám hành động thiếu suy nghĩ, có mấy mũi tên bay qua bay lại trên lưng mình, thậm chí quần áo cũng bị rách, may mà không đả thương mình, Đường Mính Khả sợ Tô Mi Niệp bị giật mình, an ủi, "Đừng sợ đừng sợ, có ta đây" Tô Mi Niệp nghe Đường Mính Khả nói bên tai, cảm thấy thật an toàn, làm người cảm thấy an tâm.
Mũi tên bay không bao lâu thì ngừng, bên ngoài xe ngựa truyền tới thanh âm đánh nhau, Đường Mính Khả vẫn như cũ nằm một hồi mới đứng dậy, không cho Tô Mi Niệp đứng dậy, tiến ra nhìn động tĩnh bên ngoài xe ngựa, sau lưng mấy người ám vệ lại xông lên nhiều người, không hề chú ý bên này, xông thẳng tới chính mình.
Đường Mính Khả nắm chặt thiết côn muốn đi ra, còn không quên dặn dò Tô Mi Niệp một câu, "Không nên ra ngoài" Tô Mi Niệp làm sao yên tâm được, thân thủ Đường Mính Khả mình rõ ràng nhất, còn chưa kịp ngồi dậy, nghe ngoài xe tiếng roi ngựa, xe ngựa lại chạy đi.
Chưa được bao lâu, sau lưng có người đuổi theo, thấy Đường Mính Khả đem đao trên tay muốn chém trên người nàng, Đường Mính Khả một tay cầm đỡ chiêu, một tay kia nhanh chóng điểm huyệt, người nọ té xuống ngựa. Lúc này Tô Mi Niệp đi ra, Đường Mính Khả một bên đánh xe ngựa, một bên nóng lòng kêu Tô Mi Niệp trở vào.
Tô Mi Niệp ngồi ở bên người Đường Mính Khả, nhanh chóng nói vài chỗ huyệt vị, Đường Mính Khả chỉ biết điểm huyệt, tuy học rất nhiều thủ pháp, nhưng đều là huyệt vị trước ngực, mới vừa rồi may mắn người nọ lúc chém tới, vừa vặn đem ngực hướng về phía Đường Mính Khả, Đường Mính Khả mới thuận lợi. Tô Mi Niệp chỉ cho Đường Mính Khả huyệt vị khác, đều là tử huyệt, Đường Mính Khả nghe Tô Mi Niệp miêu tả nhớ vị trí hạ thủ.
Không cho nàng quá nhiều thời gian, sau lưng lại có người đuổi theo, Tô Mi Niệp ngồi ngoài xe ngựa, Đường Mính Khả lo lắng, mọi thời khắc đều chú ý ngoài xe. Xem ra, nhóm người này xác thực là hướng về phía Đường Mính Khả, nếu là hướng về phía mình.
Vài người bị hạ thủ tử huyệt, Đường Mính Khả thuận lợi, cũng may có những ám vệ đều mỗi lần xông về phía trước, Đường Mính Khả miễn cưỡng ngăn cản, thừa dịp không để ý điểm huyệt, trên người khó tránh khỏi bị thương, may là đao của bọn họ không có độc, không có gì đáng ngại.
Tô Mi Niệp nhìn vài người bị đả thương, trong lòng có chút sáng tỏ, chắc hẳn những người này võ công không bằng ám vệ, chẳng qua là có nhiều người, mới có cá lọt lưới. Chỉ cần chống đở một lúc, ám vệ có thể giải quyết hết những người này, trong lòng hốt hoảng giảm đi, nhìn Đường Mính Khả bị thương quả thực có chút không nhẫn nại được, hướng sau lưng nhìn một chút, đưa tay ra rút ra mũi tên cắm trên xe, cầm ở trên tay chờ cơ hội.
Người tiếp tục xông lên, thấy mọi người đều bị đánh gục, không khinh thường, đuổi lên xe ngựa, không vội xông lên, lập tức nhảy một cái, nằm ở trên xe ngựa, hắn đại khái không nghĩ tới Tô Mi Niệp bên trong xe ngựa có động tác, đang giơ kiếm trong tay lên lại bị mũi tên đâm xuyên ngực. Người nọ còn chưa kịp phản ứng thì ngã gục. Tô Mi Niệp nắm thật chặt mũi tên kia, lúc người kia gục xuống, mũi tên vẫn còn ở trên tay Tô Mi Niệp.
Cùng Đường Mính Khả bất đồng, nàng là thật sự đổ máu. Đường Mính Khả còn không biết mình giết người, có thể mình bất đồng. Tô Mi Niệp chẳng qua là hoảng hốt chốc lát, lập tức rút mũi tên về, cẩn thận nhìn chằm chằm tình huống sau xe ngựa.
Tình căn cổ khan hiếm, An Bình Vương nghĩ hết biện pháp, lấy được ba viên, sợ Đường Mính Khả ném loạn, đầu tiên là giữ lại một viên, nếu đưa cả ba viên, chỉ sợ Tô Mi Niệp mất mạng vì Đường gia hắn. Sau này, An Bình Vương vì chuyện này lần đầu tiên dạy dỗ Đường Mính Khả một phen, thua thiệt hắn còn cảm thấy nàng trưởng thành đâu, cuối cùng làm bậy như thế.
Tô Mi Niệp đã sớm mất thanh tỉnh, chủ động nâng người lên nghênh hợp với Đường Mính Khả, ôm cổ Đường Mính Khả hoàn toàn trầm luân, vẫn như cũ ngại ngùng, dù hưng phấn cắn môi chịu đựng, không có rên ra tiếng, Đường Mính Khả hết lần này tới lần khác yêu thích nàng than nhẹ như vậy. Hai người cũng không biết giằng co bao lâu, đợi Tô Mi Niệp tỉnh lại đã là sáng ngày thứ ba.
Thấy nàng tỉnh lại, Đường Mính Khả mới yên lòng, vội vàng bưng cháo nóng ngồi ở mép giường, đở Tô Mi Niệp dậy, múc một muỗng cháo thổi thổi mới định đút cho Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp lúc này mới nhớ tới hôm qua chuyện gì xảy ra, trong lòng thật sự tức giận, quay đầu đi, không để ý đến Đường Mính Khả.
Đường Mính Khả đem cháo đút tới khóe miệng Tô Mi Niệp, thấy nàng không để ý, "Nàng ăn một chút cháo đi, nàng ngủ cả một ngày, thân thể không chịu nổi"
"Nàng cũng biết thân thể chịu không nỗi? Nàng làm gì có hỏi qua ta sao?" Tô Mi Niệp như cũ nghiêng đầu không nhìn tới Đường Mính Khả, Đường Mính Khả không biết nàng đang nói cái gì, còn cho nàng không thích uống cháo, "Nàng nếu không thích uống cháo, chờ lát nữa ta lại đi mua cái khác, nàng đừng tức giận có được không?" Đường Mính Khả buông chén cháo xuống, suy nghĩ Tô Mi Niệp trong ngày thường thích ăn cái gì, sợ Tô Mi Niệp không hài lòng, dứt khoát trực tiếp hỏi, "Nàng muốn ăn cái gì?"
Tô Mi Niệp giờ phút này không hài lòng dù nửa câu, không để ý Đường Mính Khả, hạ thân nằm xuống, nghiêng người sang như muốn ngủ, Đường Mính Khả có chút nóng nảy, "Ăn một ít rồi ngủ tiếp, nàng ngủ rất lâu rồi. Không được ngủ, nàng không đói bụng, hài tử trong bụng sẽ đói" Đường Mính Khả suy nghĩ, ngày này, Tô Mi Niệp trong bụng cũng coi như có hài tử rồi. Nàng chỉ muốn dụ dỗ Tô Mi Niệp ăn một ít. Ai ngờ nói đến đây, Tô Mi Niệp càng tức giận.
"Hài tử hài tử, ta đã sớm nói, nàng nếu rất muốn có hài tử, nàng có thể tìm người khác, nàng nhất định muốn ta mang thai làm gì?" Tô Mi Niệp đối với đoạn tình cảm này có chút bất an, trong lòng còn chưa chuẩn bị tâm ý sinh con, lúc trước suy nghĩ cùng thương lượng với Đường Mính Khả rồi đến lúc đó mình cũng chuẩn bị xong, ai ngờ hôm qua có được tình căn cổ, lập tức cấp cho nàng.
Tức giận nhất chính là nàng không để ý mình sống chết như thế nào, cho mình hai viên, nếu là còn nữa, chỉ sợ mình giờ phút này đã thành một cổ thi thể, tuy nói mình biết Đường Mính Khả không có ác ý, có thể trong lòng mình luôn khổ sở, luôn là suy nghĩ nhiều, nàng nhấn mạnh lặp đi lặp lại, mình không biết nàng quan tâm cho mình hay bởi vì hài tử, mình không cảm giác được nàng đối với mình cảm giác yêu, chỉ sợ quan hệ hai người minh hiểu lầm, sợ chọn lầm đường, sợ sau này sẽ hối hận.
Nhiều năm như vậy, nàng luôn thản nhiên đối mặt hết thảy, chỉ có đối với Đường Mính Khả không như thế, Đường Mính Khả luôn làm nàng trở tay không kịp, Đường Mính Khả mang nàng ra khỏi lý trí, khi nàng vừa mới an ổn quan hệ hai người, lại náo loạn như vậy, đại khái là trong ngày thường mình chiều nàng, có lúc cũng rất hâm mộ Đường Mính Khả thật đơn giản.
"Nhưng là ta không muốn cùng người khác có hài tử. Ta lúc trước nói rồi, nàng nói đồng ý" Đường Mính Khả có chút đáng thương đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Tô Mi Niệp, một bộ dáng ủy khuất.
"Hôm qua nàng có hỏi qua ta sao? Tuy rằng ta đồng ý, nàng cũng không thể cho ta ăn hai viên a!" Tô Mi Niệp giống như là nhịn rất lâu, ngồi thẳng người trừng mắt nhìn Đường Mính Khả, thân thể có chút trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi nhợt nhạt. Đường Mính Khả vội vàng tiến lên đỡ, lại bị Tô Mi Niệp hất ra.
"Thật xin lỗi, ta biết lỗi rồi, ta không nên tham lam" Đường Mính Khả đứng ở mép giường, cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp, rất sợ Tô Mi Niệp ngã xuống. Tô Mi Niệp dời về phía sau một chút, tựa vào đầu giường, "Nàng biết sai, nàng biết cái gì? Nàng biết tình căn cổ như xuân dược? Nàng biết xuân dược dùng không cẩn thận sẽ chết?" Thân thể Tô Mi Niệp đúng là trống rỗng, chất vấn mấy câu không còn khí lực gì, lời chất vấn hôm nay có chút yếu ớt.
Đường Mính Khả nghe Tô Mi Niệp nói mới cảm thấy sợ hãi, thuận thế quỳ xuống, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta thật không biết. Ta nếu biết được sẽ chết, ta nhất định sẽ không cho nàng ăn. Nàng đừng giận ta, nàng cũng biết ta là kẻ ngốc, ta luôn làm sai rất nhiều chuyện, ta không muốn như vậy, nàng đánh ta mắng ta đi, nàng đừng không để ý tới ta".
Đường Mính Khả thật rất gấp, gấp thân thể Tô Mi Niệp, gấp mình không hiểu chuyện, sợ hơn nữa Tô Mi Niệp không tha thứ cho mình, lớn như vậy, lần đầu tiên cầu xin người khác, lần đầu tiên thừa nhận mình là một kẻ ngốc.
"Nàng không ngốc, là ta ngốc" Tô Mi Niệp không nhìn Đường Mính Khả, sợ mình lại mềm lòng, sợ mình chỉ như vậy tha thứ nàng.
"Không phải vậy, người kinh thành đều biết Đường Mính Khả ta là kẻ ngốc, nàng cũng biết. Nàng đừng tức giận kẻ ngốc được không? Ta sau này đều nghe nàng, ta có lúc không ngốc, ta sau này sẽ không như vậy, ta không ngốc" Đường Mính Khả lời nói không có mạch lạc, lần đầu chân chính trong lòng cảm thấy mình nguyên lai thật sự ngốc, nhưng lại sợ Tô Mi Niệp bởi vì nàng ngốc mà không muốn nàng. Nàng nhìn Tô Mi Niệp không có trả lời, suy nghĩ nàng bây giờ đại khái không muốn gặp lại mình, vội vàng đứng dậy.
"Nếu nàng không muốn gặp ta, ta bây giờ đi ra ngoài, nàng ăn trước một ít, muốn ăn cái gì cứ việc phân phó tiểu nhị là được, ta ở dưới lầu, nàng có chuyện gì, kêu một tiếng là được." Đường Mính Khả đem cháo trên bàn đặt ở trên ghế mép giường, lại nhìn Tô Mi Niệp một chút, mới đi ra khỏi cửa. Nàng đi lần này, Tô Mi Niệp nhẹ nhõm rất nhiều, không có ai ép, tự nhiên không áp lực nhiều, cầm lên chén cháo trên ghế uống.
Đường Mính Khả vốn là muốn ngồi ở đại sảnh chờ, nhưng lại bởi vì không nhìn thấy tình huống trong phòng có chút bất an, suy nghĩ một chút đi tới hậu viện, đứng ở bên cửa sổ dưới lầu, lẳng lặng chờ, mãi cho đến chạng vạng tối, Tô Mi Niệp cũng không có tìm mình, Đường Mính Khả không dám đi lên.
Tiểu nhị kia sợ Đường Mính Khả không chịu nổi, kêu nàng mấy lần đi vào ăn một chút, Đường Mính Khả cũng không chịu đi. Tiểu nhị chỉ đành phải đi tìm Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp nghe không phản ứng gì, vẫn dựa vào đầu giường ngồi, phân phó tiểu nhị đưa cơm tối đi lên.
Đây là mùa mưa, mới vừa rồi ngày còn tốt, rất nhanh âm u, muốn bắt đầu mưa, người trên đường phố nhanh chóng chạy về nhà, Đường Mính Khả ngẩng đầu nhìn trời, đang suy nghĩ mưa trong bao lâu.
Mưa nói đến là đến, không chừa cho Đường Mính Khả chút mặt mũi, Đường Mính Khả nhìn bệ cửa sổ, không nghĩ tránh mưa, nàng sợ mình vừa đi, không nghe được giọng nói Tô Mi Niệp kêu mình, nàng nhìn bệ cửa sổ, vẫn không có thắp đèn, ngày đã tối như vậy, đại khái là ngủ rồi, Đường Mính Khả không có ý đi, lại đột nhiên nhìn thấy có người cầm dù đi tới, nàng nghiêng đầu nhìn chính là Tô Mi Niệp.
Đường Mính Khả xoay người lại, chờ Tô Mi Niệp đến gần, nàng nhìn không chớp mắt, rất sợ mình nhìn lầm rồi, thẳng đến trên đầu không có nước, Tô Mi Niệp đứng ở trước mặt mình.
Đường Mính Khả vừa muốn hướng Tô Mi Niệp cười cười, Tô Mi Niệp bước lên trước dựa vào trong ngực Đường Mính Khả, hai tay ôm cổ Đường Mính Khả, trên tay như cũ che dù, đầu tựa vào đầu vai Đường Mính Khả rơi lệ. Đường Mính Khả trên người đã sớm ướt đẫm, nàng ôm Tô Mi Niệp lại không dám ôm thật chặt, nghe được tiếng khóc Tô Mi Niệp, mới biết nàng khóc, vội vàng hống, "Ta ở đây, ta ở đây".
Như vậy, hai người coi như là giải hòa. Đường Mính Khả biết, đây là Tô Mi Niệp đau lòng mình, cũng không phải thật tha thứ mình. Thật sự là mình quá đáng, phạm vào sai lầm lớn.
Vì chiếu cố Tô Mi Niệp, Đường Mính Khả mua chiếc xe ngựa, dọc theo đường đi không như trước nữa đi tới lui dừng một chút, ngược lại chuyên tâm lấy lòng Tô Mi Niệp, suy nghĩ hậu cung Hoàng huynh các phi tử đều thường thường múa để lấy lòng Hoàng huynh, buổi tối vào quán trọ, múa cho Tô Mi Niệp xem, đại khái là trước khi thấy nhiều, múa lên cũng coi như giống. Ngồi ở trong xe ngựa, Đường Mính Khả vơ vét trong đầu óc chuyện thú vị nói cho Tô Mi Niệp nghe, tư thái kia cũng sắp giống thái giám bên cạnh Hoàng thượng.
Chẳng qua là không an phận mấy ngày, chuyện tìm mình tới cửa.
Ngày hôm đó, xe ngựa mới vừa đi vào rừng, một mũi tên xông thẳng tới, xuyên qua xe ngựa lướt qua khe hở hai người, xuyên qua phu xe, phu xe kia bị mất mạng tại chỗ, phu xe ngã xuống còn kéo dây cương, xe ngựa thuận thế dừng lại. Đường Mính Khả trong lòng lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng đem Tô Mi Niệp đè ở dưới người che chở, rất nhanh, mũi tên liên tiếp bay tới.
Một nhóm người tới, không phải là sơn tặc, thật giống như là hướng về phía Đường Mính Khả, ám vệ phát hiện, đã sớm ứng phó, chỉ chừa mấy người dắt xe ngựa đi. Nhóm người kia rất hung hăn, tất cả đều có chuẩn bị, đùa bỡn ám vệ, bắn mấy mũi tên tên về phía trước, đều là tẩm độc, xuyên qua xe ngựa.
Đường Mính Khả nằm ở trên người Tô Mi Niệp không dám hành động thiếu suy nghĩ, có mấy mũi tên bay qua bay lại trên lưng mình, thậm chí quần áo cũng bị rách, may mà không đả thương mình, Đường Mính Khả sợ Tô Mi Niệp bị giật mình, an ủi, "Đừng sợ đừng sợ, có ta đây" Tô Mi Niệp nghe Đường Mính Khả nói bên tai, cảm thấy thật an toàn, làm người cảm thấy an tâm.
Mũi tên bay không bao lâu thì ngừng, bên ngoài xe ngựa truyền tới thanh âm đánh nhau, Đường Mính Khả vẫn như cũ nằm một hồi mới đứng dậy, không cho Tô Mi Niệp đứng dậy, tiến ra nhìn động tĩnh bên ngoài xe ngựa, sau lưng mấy người ám vệ lại xông lên nhiều người, không hề chú ý bên này, xông thẳng tới chính mình.
Đường Mính Khả nắm chặt thiết côn muốn đi ra, còn không quên dặn dò Tô Mi Niệp một câu, "Không nên ra ngoài" Tô Mi Niệp làm sao yên tâm được, thân thủ Đường Mính Khả mình rõ ràng nhất, còn chưa kịp ngồi dậy, nghe ngoài xe tiếng roi ngựa, xe ngựa lại chạy đi.
Chưa được bao lâu, sau lưng có người đuổi theo, thấy Đường Mính Khả đem đao trên tay muốn chém trên người nàng, Đường Mính Khả một tay cầm đỡ chiêu, một tay kia nhanh chóng điểm huyệt, người nọ té xuống ngựa. Lúc này Tô Mi Niệp đi ra, Đường Mính Khả một bên đánh xe ngựa, một bên nóng lòng kêu Tô Mi Niệp trở vào.
Tô Mi Niệp ngồi ở bên người Đường Mính Khả, nhanh chóng nói vài chỗ huyệt vị, Đường Mính Khả chỉ biết điểm huyệt, tuy học rất nhiều thủ pháp, nhưng đều là huyệt vị trước ngực, mới vừa rồi may mắn người nọ lúc chém tới, vừa vặn đem ngực hướng về phía Đường Mính Khả, Đường Mính Khả mới thuận lợi. Tô Mi Niệp chỉ cho Đường Mính Khả huyệt vị khác, đều là tử huyệt, Đường Mính Khả nghe Tô Mi Niệp miêu tả nhớ vị trí hạ thủ.
Không cho nàng quá nhiều thời gian, sau lưng lại có người đuổi theo, Tô Mi Niệp ngồi ngoài xe ngựa, Đường Mính Khả lo lắng, mọi thời khắc đều chú ý ngoài xe. Xem ra, nhóm người này xác thực là hướng về phía Đường Mính Khả, nếu là hướng về phía mình.
Vài người bị hạ thủ tử huyệt, Đường Mính Khả thuận lợi, cũng may có những ám vệ đều mỗi lần xông về phía trước, Đường Mính Khả miễn cưỡng ngăn cản, thừa dịp không để ý điểm huyệt, trên người khó tránh khỏi bị thương, may là đao của bọn họ không có độc, không có gì đáng ngại.
Tô Mi Niệp nhìn vài người bị đả thương, trong lòng có chút sáng tỏ, chắc hẳn những người này võ công không bằng ám vệ, chẳng qua là có nhiều người, mới có cá lọt lưới. Chỉ cần chống đở một lúc, ám vệ có thể giải quyết hết những người này, trong lòng hốt hoảng giảm đi, nhìn Đường Mính Khả bị thương quả thực có chút không nhẫn nại được, hướng sau lưng nhìn một chút, đưa tay ra rút ra mũi tên cắm trên xe, cầm ở trên tay chờ cơ hội.
Người tiếp tục xông lên, thấy mọi người đều bị đánh gục, không khinh thường, đuổi lên xe ngựa, không vội xông lên, lập tức nhảy một cái, nằm ở trên xe ngựa, hắn đại khái không nghĩ tới Tô Mi Niệp bên trong xe ngựa có động tác, đang giơ kiếm trong tay lên lại bị mũi tên đâm xuyên ngực. Người nọ còn chưa kịp phản ứng thì ngã gục. Tô Mi Niệp nắm thật chặt mũi tên kia, lúc người kia gục xuống, mũi tên vẫn còn ở trên tay Tô Mi Niệp.
Cùng Đường Mính Khả bất đồng, nàng là thật sự đổ máu. Đường Mính Khả còn không biết mình giết người, có thể mình bất đồng. Tô Mi Niệp chẳng qua là hoảng hốt chốc lát, lập tức rút mũi tên về, cẩn thận nhìn chằm chằm tình huống sau xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.